'Thẩm Kim Hoa nhiệt tình đón Lục Vân đi vào, tự cho là kín đáo mà nháy mắt với Thẩm Tĩnh Nghi, Thẩm Tĩnh Nghi lập tức hiểu ý ông ta, nhoẻn miệng cười nói với Lục Vân: “Đi đường chảy mồ hôi nhiều quá, tôi đi tắm rửa một cái nha!"
Lục Vân: “..."
Nơi này là nhà cô, cô muốn tắm thì tắm đi, nói như vậy có cảm giác như cô đang cố ý dụ dỗ tôi.
Lục Vân liếc một cái đã vạch trần được tâm tư của Thẩm Tĩnh Nghi.
Thẩm Kim Hoa cầm một chuỗi chìa khóa giao cho Lục Vân, cười nói: “Lục thần y, ta biết trong thời gian tiếp theo cậu muốn truyền bá tri thức trung y ở đại học Giang Nam, lên lớp xong là đến tối, cho nên đã thuê trước cho cậu một căn phòng ở chung cư Liễu Giang, đồ dùng sinh hoạt cũng đã được chuẩn bị đầy đủ cả rồi tề."
Căn phòng ông ta thuê cho Lục Vân là phòng 502 lầu ba chung cư Liễu Giang, mà 501 chính là phòng của Thẩm Tĩnh Nghĩ.
Hầu hết thời gian Thẩm Tĩnh Nghỉ đều sẽ về nhà, nhưng đôi khi trễ quá cô sẽ ở lại chung cư Liễu Giang gần trường.
'Thẩm Kim Hoa làm như vậy có ý đồ rất rõ ràng.
Đương nhiên ông ta hy vọng hai người có càng nhiều cơ hội ở chung một mình, tốt nhất là đi tới bước ngủ chung một phòng.
Lục Vân lại kinh ngạc hỏi: “Thẩm tiên sinh, sao ông biết chương trình học của tôi là vào buổi tối?"
Mỗi tuần Lục Vân có hai tiết giảng bài, lần lượt là ở thứ ba và thứ năm, đều là 7 giờ đến 9 giờ tối, dù sao cũng là lớp tự chọn trung y, không có khả năng chiếm dụng thời gian đi học. bình thường của sinh viên.
"Khụ khụ, cái này là Tĩnh Nghi nói cho tôi." Thẩm Kim Hoa xấu hổ ho khan nói, ông ta không có khả năng nói cho Lục Vân, đề nghị sắp xếp chương trình của hẳn vào buổi tối là mình nói với Lý Vệ Bình.
Sao Lục Vân có thể không rõ tâm tư của ông ta, cũng lười vạch trần mà nhận lấy chùm chìa khóa rồi nói: “Được rồi, nếu ông đã thuê phòng rồi thì tôi vào ở thử xeml"
'Thẩm Kim Hoa xoay người lấy ra một chai rượu mạnh cao độ, hình như có ý định chuốc say Lục Vân, Lục Vân lại nghĩ đến Thẩm Tĩnh Nghi đi tắm rửa, lập tức phản ứng lại, bọn họ đang chơi trò gạo nấu thành cơm!
Lục Vân cảm thấy buồn cười, quyết định trêu hai cha con này, vì thế Thẩm Kim Hoa kính bao nhiêu rượu thì hẳn uống bấy nhiêu, không bao lâu sau đã làm bộ choáng váng năm xuống bàn.
Thẩm Kim Hoa cảm khái nói: “Lục thần y uống không giỏi gì cả, xem ra hôm nay không trở về được, ai."
Đây là tiếng thở dài sao, rõ ràng là tiếng kèn vui sướng đại diện cho thắng lợi. Lục Vân úp đầu trên bàn trà, hơi nghiêng đầu thoáng nhìn bên cạnh, lập tức sốc ngang, một đôi chân dài vừa trắng vừa mượt suýt làm mù mắt chó của hắn.