Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 319: Lý Vệ Bình bị sốc!




Lý Vệ Bình bị sốc!

Bởi vì thông thường khi bệnh nhân tìm đến bác sĩ, bác sĩ sẽ hỏi bệnh nhân có gì khó chịu trong khi bắt mạch. Đồng thời, bác sĩ cũng phải quan sát lưỡi của bệnh nhân, bla bla... để chẩn đoán toàn diện. Đó chính là cái gọi là nhìn, nghe và hỏi. Toàn bộ đều phải thực hiện, không thể thiếu bất cứ bước. nào.

Thế nhưng vừa rồi Lục Vân không hỏi gì mà hắn chỉ yên lặng bắt mạch cho Lý Vệ Bình, sau đó giải thích nguyên nhân và triệu chứng.

Điều quan trọng nhất chính là tất cả các triệu chứng mà hẳn nói đến đều ăn khớp.

Vì thế, Lý Vệ Bình hoàn toàn tôn trọng vị thần y trẻ tuổi trước mặt. Dù sao ông ta cũng đã làm đến mức này nên đương nhiên ông ta cũng hy vọng bệnh của mình sẽ sớm được chữa khỏi. Ông ta nói: “Lục thần y, bệnh này của tôi là sao?”

Lục Vân hiểu ý của ông ta, hẳn nói: “Không thành vấn đề, tôi sẽ kê cho ông một đơn thuốc cộng trừ* gồm thiên ma, câu đắng ẩm. Ông chỉ cần mang đơn tới tiệm thuốc bắc gần đó để lấy thuốc mang về nấu uống là được.”

*Là thêm bớt liều lượng thuốc tùy theo tình trạng bệnh và triệu chứng!

“Ôi chao, cảm ơn thần y”

Lý Vệ Bình cảm kích nhưng Thẩm Tĩnh Nghỉ ở bên cạnh không quên nhắc nhở: “Hiệu trưởng, hy vọng ngài đừng quên mục đích chúng ta mời Lục thần y tới đây. Hắn tới đây không phải là để chữa bệnh cho ngài.”

Trong ánh mắt cô gái tràn ngập ý cười và hạnh phúc khi thấy biểu hiện bị thuyết phục của Lý Vệ Bình trước Lục Vân.

“Đúng đúng đúng, không nên quên việc chính. Tôi đã đặc biệt phê duyệt một chứng chỉ dành riêng cho cậu nên từ giờ trở đi, cậu có thể tự do ra vào khuôn viên trường đại học Giang Nam và giảng dạy cho sinh viên của trường...”

Lý Vệ Bình giải thích tất cả mọi thứ cho Lục Vân.

Lục Vân đáp lại từng lời một. Cuối cùng khi hắn định rời đi, Lý Vệ Bình mới nhớ ra và nói: “Lục thần y, xem trí nhớ của tôi này, vì quá phấn khích mà tôi quên mất điều quan trọng nhất”

“Có chuyện gì vậy?” Lục Vân khó hiểu hỏi. “Đương nhiên là về tiền lương rồi!”

Trong lòng Lý Vệ Bình cũng cảm thấy hơi kỳ quái. Hai bên nói chuyện lâu như vậy mà lại quên mất chuyện lương bổng, đây không phải là vấn đề đáng được quan tâm nhất hay sao?


Lục Vân tò mò hỏi: “Cô Thẩm, có chuyện gì mà vui vậy?”

“Không có gì, chỉ tự nhiên cảm thấy vui mà thôi...Đúng rồi, Lục thần y, sau này đừng gọi tôi là cô Thẩm nữa. Nghe có chút kỳ quái, anh cứ gọi tôi là Tĩnh Nghi là được.”

Lục Vân suy nghĩ một chút rồi nói: “Không thành vấn đề. Mặc dù một tuần chỉ có 2 tiết nhưng dù sao chúng ta cũng được coi là đồng nghiệp. Sau này cô cũng cứ gọi tôi bằng tên là được!”

“Ừm”