Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 239: Hắn sẽ gỡ chiếc yên xe ra và thay cái mới!




Sau khi đánh tên trộm một trận thừa sống thiếu chết, Lục Vân nhìn chiếc yên xe đạp bị bẩn và lâm vào trầm tư.

Cuối cùng, hẳn cắn răng và đưa ra một quyết định trọng đại.

Hắn sẽ gỡ chiếc yên xe ra và thay cái mới!

Đồng thời, hẳn sẽ mua một chiếc khóa chữ U mới!

Khi đến cửa hàng sửa xe đạp, sau khi giải thích một hồi với chủ cửa hàng, Lục Vân đứng đợi bên đường một lúc. Chợt hắn nghe thấy một giọng nói: “Xin hỏi...Cậu có phải là Lục Vân không?”

Lục Vân quay đầu lại và nhìn thanh niên mặc âu phục không lớn hơn hắn mấy tuổi với vẻ nghi ngờ: “Tôi là Lục Vân, còn anh là?”

“Hóa ra cậu đúng là Lục Vân thật. Tôi là Triệu Lôi, anh không nhớ tôi sao? Chúng ta sống ở cùng một cô nhi viện với nhau.”

Chàng trai trẻ tên là Triệu Lôi này vô cùng vui mừng sau khi nghe Lục Vân nói.

Triệu Lôi...

Hắn có một chút ấn tượng về cái tên này.

Rất nhanh.

Lục Vân chỉ nhớ ra răng Triệu Lôi này thật sự ở cùng một cô nhi viện với hẳn. Anh ta bắng tuổi chị Khuynh Thành và dường như có mối quan hệ rất tốt với hắn khi còn nhỏ.

“Trước đó, tôi từng tới thăm viện trưởng. Ông ấy có nhắc. tới cậu, nói rằng cậu không hề chết trong trận hỏa hoạn đó. Vừa rồi nhìn thấy cậu quen quen nên mới tới hỏi thăm, thật không ngờ đúng là cậu thật...”

Vụ hỏa hoạn năm đó gây chấn động lớn, những đứa trẻ lớn hơn một chút ở trong cô nhi viện hầu như đều biết một trong những người bạn sống cùng là Lục Vân đã chết trong đám cháy.

Ấn tượng rất sâu sắc.

Triệu Lôi cũng vậy. Vì thế, sau khi nghe tin Lục Vân vẫn còn sống từ viện trưởng, anh ta cũng rất sốc.

Lục Vân cười nói: “Vận may của tôi cũng khá tốt, may mà được cứu thoát.”

Bạn cũ gặp lại nhau nên cũng có chút vui vẻ. Khi kể về cuộc sống hiện tại của mình, Triệu Lôi thở dài nói: “Mấy năm trước, tôi đã vào Hùng gia ở trên tỉnh. Tôi là con rể của nhà họ”

“Anh ở rể?”


Vì thế, Lục Vân nói: “Nói vậy, chẳng phải anh là lão đại ngầm sao. Còn nếu đặt trong tiểu thuyết thì sẽ là giả heo ăn thịt hổ”

“Sao cậu lại nói vậy?” Triệu Lôi nghỉ ngờ hỏi.

“Tôi nghe được điều đó từ một người bạn thích đọc truyện về con rể”

“Ha ha...Xin lỗi, xem ra chúng ta không cùng tần số rồi.”