Bà vô cùng quyết đoán.
Lục Vân không trả lời.
Không khí trầm lặng một hồi. Khương Lam vốn tưởng rằng Lục Vân nhất định sẽ cảm tạ nhưng sau một hồi yên lặng, Lục Vân đột nhiên lắc đầu nói: “Khương Lam, bà quá kiêu ngạo rồi.”
“ Cậu nói gì cơ?”
Đôi mắt xinh đẹp của Khương Lam đột nhiên cứng đờ.
Chỉ nghe Lục Vân chậm rãi nói:
“Tất cả những gì tôi làm không phải là để chứng minh cho bà thấy rằng tôi có thể bước vào Diệp gia mà là để chứng minh rằng tôi có thể cho chị Khuynh Thành tất cả những gì chị ấy muốn”
“Nói thật, Diệp gia trong mắt tôi chỉ giống như một hạt cát giữa sa mạc. Đối với tôi, diệt Diệp gia là chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ là tôi không muốn ra tay mà thôi. Vì thế,...”
“Khương Lam, sau này mong bà hãy thu bớt sự kiêu ngạo lại, bởi vì bà sẽ mãi mãi không thể tưởng tượng nổi người đứng trước mặt bà là sự tồn tại như thế nào.”
Tuy giọng nói của Lục Vân không lớn nhưng dường như trong đó có một khí thế vô cùng mạnh mẽ. Mỗi lời nói của hắn đều khiến trong lòng Khương Lam run lên.
Giờ phút này, bà như thể mất lý trí vì lời nói của Lục Vân.
Một lúc lâu sau, khi Khương Lam định thần lại. Bà tức giận nói: “Đúng là đồ kiêu ngạo! Mới chỉ có một chút thành tích nho nhỏ mà cậu đã tự mãn như vậy!”
Bà ta yếu ớt hét sau lưng Lục Vân nhưng hẳn không thèm quay đầu lại.
Diệp Hướng Vinh đứng bên cạnh Khương Lam lộ thần sắc phức tạp, trong lòng bất đắc dĩ thở dài: “Bà à, thật sự Lục Vân chỉ đạt được một chút thành tích nho nhỏ đó thôi sao?”
Mới 20 tuổi, hẳn đã trở thành ngôi sao sáng trong giới hội họa và thư pháp. Không chỉ vậy, hắn còn có thể nghĩ ra công thức mặt nạ kinh người như vậy. Đây chính là thành tựu mà bất cứ nhân tài trẻ tuổi nào ở Giang Nam, hay thậm chí là cả Long quốc không thể sánh bằng!
Tất nhiên Diệp Hướng Vinh không nói ra điều này.
Tâm trạng của Lục Vân khá tốt.
Vừa nãy khi Khương Lam nói chuyện với hắn, hắn có thể. cảm nhận rõ trong lòng bà có chút hối hận nhưng lại không muốn nói xin lỗi với hắn.
Ha ha.
Vậy thì đợi xem, tôi sẽ phá vỡ phòng ngự tâm lý của bà từng chút một để xem người phụ nữ xinh đẹp nhất Giang Nam có thể ngạo mạn trước mặt tôi được bao lâu.
Lục Vân đến con hẻm với tâm trạng vui vẻ, sẵn sàng cưỡi con xe cổ trở lại Giang Thành nhưng giây tiếp theo, mặt hắn tối sầm lại.
Một lúc sau, trên đường đến tiệm sửa xe gần đó, hẳn thấy. một người đàn ông đầu bù xù đang vui vẻ đạp xe, miệng lẩm bẩm:
“Không thể kiếm được việc làm, công việc làm ăn cũng không thuận lợi, chỉ có thể dựa vào việc trộm cắp để duy trì sự sống...A, cậu là người hay ma vậy?”
Ông ta kinh ngạc nhìn người thanh niên đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Lục Vân vô cùng bực bội, tát ông ta một cái và nói: “Ông lấy trộm xe đạp của tôi mà lại còn hỏi tôi có phải ma không?”