Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 212: Con rể tương lai ư?




Con rể tương lai ư?

Lục Vân và Tĩnh Nghỉ ngay lập tức sửng sốt ngạc nhiên.

Nhưng Thẩm Kim Hoa thì lại đỏ cả mặt.

Dương Chấn Nham thấy biểu cảm của ba người họ không được tự nhiên lắm thì khó hiểu hỏi:

“Sao thế, không phải lão Thẩm cậu nói rằng con rể cậu gặp phải chuyện phiền phức nên mới nhờ tôi đến giúp sao?”

“Khụ, khụ!” 'Thấy Dương Chấn Nham vẫn đang tính nói tiếp, Thẩm Kim Hoa ngay lập tức ho lấy ho để, hành động ý muốn ngắt lời ông ấy.

Ánh mắt của Dương Chấn Nham hơi lé lên vẻ sáng tỏ sự việc, giờ mới phản ứng lại và nói:

“Ha ha, tôi hiểu rồi, hiểu rồi, cậu là đang sợ con bé Tĩnh Nghỉ nó ngại ấy gì, cháu cũng thật làm quá rồi đó Tĩnh Nghị, chuyện thường tình vầy có gì mà phải xấu hổ cơ chứ, dù gì sau này mà chả là người một nhà với nhau.”

“Chú Dương à!”

Thẩm Tĩnh Nghi liếc mắt ra hiệu của Dương Chấn Nham một cái:

“Chú đừng nghe cha cháu nói linh tinh, cháu và Lục thần y chưa là gì cả!”

Nói xong cô mang gương mặt đỏ ửng của mình đi về phòng, lúc đi ngang của người Thẩm Kim Hoa còn không quên đạp một cái vào chân ông.

“Aut"

Dương Chấn Nham như bị ngớ cả người.

'Thẩm Kim Hoa lúng túng cười một cái nói:

“Con bé kia cũng y như thăng em nó vậy, càng lớn càng láo lếu... Ha ha, lão Dương à, tôi xin giới thiệu cho cậu một người, đây chính là Lục thần y, bệnh lần trước của tôi cũng là nhờ Lục thần y chữa cho mới khỏi đó.”

“Thì ra cậu ấy chính là Lục thần y mà cậu luôn nhắc sao?”

Dương Chấn Nham mở to hai mắt, cái biểu cảm giống như đã từng nghe về sự tích của Lục Vân thông qua Thẩm Kim Hoa rồi, trong lòng kinh ngạc không thôi.

"Lục thần y thực sự là tuổi trẻ tài cao al"

Dương Chấn Nham hết lời khen ngợi một câu, sau đó nhìn Thẩm Kim Hoa với ánh mắt đầy ý tứ sâu xa:

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenazz.vn. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app truyenazz.vn để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất. Lên google gõ truyenazz là sẽ thấy).

“Thảo nào mà nhà họ Thẩm các cậu lại cứ là lạ thế nào ấy, hóa ra là thế này, a ha ha...”

Đến tận lúc này rồi, sao ông ta có thể không hiểu cho. được chứ, chắc chản là lão già Thẩm Kim Hoa này thấy con trai nhà người ta tuổi trẻ tài cao, đang có ý đồ bảt về làm con rể đây mà, với cả nhìn cái vẻ ngượng nghịu ban nãy của con bé Tĩnh Nghi kia thì cũng biết đã thích gần chết cái cậu Lục thần y này rồi.

Bây giờ chäc chỉ đang chờ Lục thần y người ta gật đầu nữa thôi.

Sau khi Dương Chấn Nham tìm ra được mấu chốt trong điều này thì đột nhiên chớp chớp mắt mà nhìn Lục Vân nói:

“Lục thần y à, thực ra tôi cũng có một đứa con gái, da trắng, chân dài, mông cong..."

“Dương Chấn Nham, im mồm vào cho ông ngay.”

"Ha ha, chỉ đùa một chút mà thôi mà, yên tâm đi, tôi sẽ không cướp chàng rể vừa hiền vừa tài này của cậu đâu.”

Dương Chấn Nham cười hô hố mà nói.

Mặt của Thẩm Kim Hoa đen như đáy nồi, sau đó ông liếc nhìn sang Lục Vân với ánh mắt thận trọng, khi thấy Lục Vân dường như không để ý lắm thì mới thở dài một hơi.


“Hoài niệm cái con khỉ ấy, người chị ấy không phải là vợ của cậu hiện giờ sao?”

“Ha ha, không giỏi bằng người ta giờ cáu cái gì?” “Không thì bây giờ chúng ta thi lại đi?”

“Thi thì thi, đây sợ cậu chắc, kiểu gì cậu cũng sẽ thua dưới tay tôi mà thôi.”

Dương Chấn Nham cười đùa nói.