Vợ chồng họ Diệp cuối cùng vẫn quyết định đưa Diệp Khuynh Thành về.
Lục Vân không hốt hoảng chút nào.
Bởi vì hắn vừa nói rằng mình sẽ tạo cho chị Khuynh Thành một bất ngờ lớn thì tuyệt đối không phải nói cho có, sự bất ngờ đó sẽ đủ để khiến Diệp gia chấn động.
Ngày này cũng sẽ đến sớm thôi.
Diệp Khuynh Thành cũng vì nghe lời cam đoan thề thốt chắc chắn đó của hắn nên mới đồng ý bề Diệp gia đợi hắn.
Sau khi ba người họ rời đi, Thẩm Kim Hoa mới đầy bất bình mà bênh vực nói:
“Lục thần y à, vợ chồng Diệp Hướng Vinh đúng là có mắt như mù vậy, đến Lục thần y cậu mà cũng coi thường khinh rẻ,
sau này nhất định bọn họ phải hối hận. Lục Vân đầy chất vấn so đo mà liếc ông ta nói:
“Không hiểu sao tôi lại nghe ra được sự vui thích từ trong giọng nói của ông nhỉ?”
"Không thể nào, Lục thần y đừng đổ oan cho tôi...
“Thôi được rồi, không cần phải giải thích nhiều đâu, nói thật thì tôi cũng chẳng ưa gì hai người bọn họ.”
Trần Kim Hoa nghe vậy lại càng hưng phấn hơn, ông ta ngay lập tức rèn sắt khi còn nóng mà nói:
“Đó là do Diệp gia bọn họ có phúc mà không biết hưởng, phải Lục thần y à, hiện giờ cậu có rảnh không, tôi muốn giới thiệu một người cho cậu.”
“Ai?”
“Tỉnh trưởng Dương Chấn Nham, ông ấy là bạn thời đại học của tôi, bây giờ đang ở nhà tôi đó!”
Trước đó, khi Thẩm Kim Hoa nghe bảo Lục Vân bị xảy ra chuyện, ông ta tức tốc lao tới Mã gia như một cơn gió, đồng thời còn gọi cho anh em tốt của mình là Dương Chấn Nham một cuộc để cầu sự trợ giúp.
Mặc dù Mã Tam gia là tu võ giả nhưng khi đối mặt với người mang cấp bậc là tỉnh trưởng thì cũng phải nhún nhường vài phần, bởi cơ cấu quốc gia bên trên cũng có một bộ phận võ minh đang để mắt tới mấy người tu võ giả như bọn họ, cho. nên mấy người như Mã Tam gia không dám làm gì quá phận.
Tỉnh trưởng này cũng coi như một sách lược bảo vệ của Thẩm Kim Hoa.
Dương Chấn Nham gần đến nơi rồi lại bắt phải quay đầu, cho nên ông ta không đến Mã gia mà quay lại Thẩm gia, ngồi chờ Thẩm Kim Hoa về uống trà đàm đạo.
Tỉnh trưởng sao? Lục Vân nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
“Đúng lúc hiện giờ tôi cũng không có việc gì làm, vậy nên có thể đi cùng ông về Thẩm gia gặp mặt coi sao.”
“Ok luôn!" Ba người rất nhanh thì đi ô-tô về tới Thẩm gia.
Dương Chấn Nham là một người trời sinh có khuôn mặt công chính cương trực, cắt đầu cua, cả người ngồi thẳng tắp ở phòng khách điềm đạm uống trà.
Không phải là Dương Chấn Nham đang tự nhiên thái quá, nghĩ đây là nhà mình, mà là bởi vì ông ta và Thẩm Kim Hoa từ cấp hai đã là bạn học chung với nhau, cứ thế tới tận đến khi tốt nghiệp đại học thì hai người vẫn dính lấy nhau, không những thế lại có một mối quan hệ vô cùng thân thiết bền chặt.
Lần trước Thẩm Kim Hoa bị bệnh nặng, cũng là do một tay Dương Chấn Nham chạy ngược chạy xuôi giúp đỡ ông ta tới lui bệnh viện, mặc dù mọi chuyện cũng chẳng đâu vào với đâu.
Dương Chấn Nham cười xòa vẻ không để ý, không vấn đề gì.
“Hừ, chờ tên nhóc đó về tôi phải hỏi tội mới được.” 'Thẩm Kim Hoa tức giận bừng bừng.
Dương Chấn Nham lơ đễnh nhìn sang bỗng ánh mắt va lên người của Lục Vân, ông ta liền cười nói:
“Lão Thẩm à, cậu bạn nhỏ này là con rể tương lai của cậu à, đúng là phong độ cực kỳ nha, con bé Tĩnh Nghi này cũng thật biết chọn đấy!”