Binh Vương Thần Bí

Chương 993




Peter ngồi trước máy tính trong lều bạt, nhìn những lời tán dương Giang Khương đầy trên mạng, sắc mặt xanh đen. Giờ cả ngày gã đều xấu hổ không ra ngoài, bởi vì gã sợ gặp đám Giang Khương và Lô Bỉnh Nguyệt. Mỗi lần nhớ đến hai người này, mặt gã đều nóng bừng lên...   

Đối mặt với tình huống này, gã cũng chỉ đành nghiến răng, giáo huấn người bên dưới một trận, yêu cầu cấp dưới đẩy nhanh tiến độ, sớm tìm ra loại thuốc thích hợp khống chế vi khuẩn hơn đám Trung Quốc kia, như vậy mới có thể cứu vãn được chút thể diện.   

Lúc này một người mập mạp mặc bộ đồ làm việc màu trắng từ bên ngoài đi vào. Peter nhìn nhìn, cau mày không vui nói:   

- Johnson, anh không ở trong phòng thí nghiệm mà chạy đến đây làm gì?   

Johnson cười một tiếng, khuôn mặt tròn dồn một đống thịt, nhìn Peter nịnh nọt nói:   

- Chủ nhiệm, tôi vừa nhận được hai tin tức...   

- Ồ? Tin gì?   

Trong lòng Peter chấn động, nhìn Johnson, trầm giọng hỏi.   

Johnson thấy quả nhiên Chủ nhiệm có hứng thú, vội vàng thấp giọng nói:   

- Có một tin tốt, cùng một tin xấu!   

- Tin tốt gì?   

Lúc này mà có tin tốt, đây là điều khiến Peter khá mong chờ. Còn về tin xấu liền trực tiếp bị Peter bỏ quên. Giờ còn có tình hình nào có thể xấu hơn hiện tại được nữa chứ?   

- Giang Khương đó phải đi...   

Johnson thần bí nói:   

- Chủ nhiệm, ban nãy tôi vừa nghe đám người Trung Quốc nói!   

- Hắn phải đi? Thật chứ? Tin này đã xác thực chưa?   

Peter nghe vậy tinh thần chấn động, nhìn Johnson hưng phấn nói.   

Johnson vội vàng gật đầu:   

- Không sai đâu, tôi nghe nói hắn đã bàn giao công việc xong, ngày mai sẽ đi!   

- Phù...   

Peter nghe thấy Johnson xác nhận thì thở phào một hơi, trong lòng thả lỏng. Chỉ cần Giang Khương này đi, áp lực của gã không lớn nữa, cũng dám ra khỏi lều vải đi vài vòng rồi.   

- Ừm... đây cũng được coi là một tin tốt!   

Peter khẽ khen rồi nhàn nhã bước đến ngồi lên chiếc ghế dựa, giương mắt nhìn Johnson, thản nhiên nói.   

- À... còn tin xấu là...   

Johnson cười khan một tiếng, sau đó nói:   

- Nghe nói bên Trung Quốc đã có đột phá mới, trong ba bốn ngày sẽ tìm ra được loại thuốc chống vi khuẩn hữu hiệu!   

Peter nghe thấy lời này thì lập tức cứng đờ người, kêu lên thất thanh:   

- Cái gì?   

Bên này Peter lúc vui lúc buồn, còn Giang Khương thì lại đang ngồi trong lều vải của hắn, nhìn chằm chằm một món đồ trên bàn, nhíu mày lại, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.   

Cuối cùng, sau khi nhìn chòng chọc một lúc, Giang Khương không nhịn được nữa. Hắn đưa tay cầm cái lọ lên, ghé mắt đến lật tới lật lui nhìn thật kỹ, sau đó lại đưa tay gõ một cái, nghe thấy tiếng “cốc cốc cốc”, trong lòng càng thêm nghi hoặc.   

Cái lọ này trông có vẻ không nặng lắm, hoàn toàn giống như trọng lượng của một lọ sứ. Nhưng sau khi gõ lên, âm thanh lại giống như bằng gỗ, kỳ quái thật.   

Cho dù là bên trong hay bên ngoài, nhìn vẫn là một cái lọ sứ.   

- Rốt cuộc Cửu Vĩ muốn thứ này làm gì? Thứ này có ảnh hưởng gì tới nó đâu chứ!   

Giang Khương nghi ngờ đưa tay gãi gã cằm. Hắn nhìn tới nhìn lui. Cái bát này cùng lắm chỉ có thể dùng để bới cơm, đựng nước. Nó cần để làm gì chứ?   

Sau khi nghĩ một lúc nhưng thật sự là không nghĩ ra. Giang Khương cũng lười suy nghĩ, thở dài, vứt cái lọ này xuống gầm giường rồi nằm vật ra, đi vào giấc ngủ.   

Tất cả mọi thứ đều đã được sắp xếp thỏa đáng, chỉ còn đợi sáng mai quay về. Giờ hắn đang rảnh rỗi, chỉ bằng dưỡng đủ tinh thần, nghỉ ngơi cho khỏe; chờ ngày mai xem Bộ lạc Vu sư sẽ làm gì. Chỉ mong không có chuyện gì thì tốt.   

Đêm này có rất nhiều người không được ngủ ngon, chỉ có Giang Khương là ngủ rất say sưa, đến sáu giờ sáng hôm sau mới tỉnh lại. Sau khi hắn luyện một lần Ngũ Cầm Hí trên bãi đất trống thì đi tắm rồi xách một cái vali, rời khỏi doanh trại trong sự đưa tiễn của đám Lô Bỉnh Nguyệt.   

Lý Minh và hai tiên sinh ngoại viện cùng các cao thủ khác cũng đều đến tiễn. Đối với họ mà nói, có thể tống Giang Khương trở về nước họ cũng thoải mái đi nhiều. Vị lão đại này giống như quả bom hẹn giờ, khiến lòng họ lúc nào cũng căng thẳng.   

Chẳng ai có thể quản nỗi vị này. Hơn nữa còn rất biết gây rắc rối. Cho dù hắn không gây chuyện thì với thân phận con trai của Giang Văn Ba đường chủ Thiên Y viện cũng đủ để họ lúng túng rồi.   

Giang Khương trở về, dĩ nhiên họ cũng thoải mái, không cần lúc nào cũng phải cẩn thận, rồi giả vờ vô ý nhìn chằm chằm vị này. Họ cũng không cần lo lắng Bộ lạc Vu sư có thể vây công bất cứ lúc nào... Đợi Giang Khương vừa đi, Bộ lạc Vu sư thoáng buông lỏng, họ cũng có thể rút lui.   

- Những chuyện còn lại, vất vả cho mọi người rồi...   

Giang Khương bắt tay đám Lý Minh và Lô Bỉnh Nguyệt, mỉm cười nói:   

- Tôi đi trước!   

- Trưởng ban đi đường bình an!   

Lý Minh mím chặt môi. Nói thật anh ta vốn muốn dẫn các cao thủ ngoại việnhộ tống Giang Khương trở về nước, nhưng Giang Khương nói rất đúng, nếu Bộ lạc Vu sư đến gây rắc rối, đám bọn họ sẽ trở thành liên lụy.   

Hắn đi trước, rồi những người khác mới rút lui sẽ thuận lợi hơn một chút.   

- Ừm... đợi tôi đi rồi, mọi người cũng sớm quay về nhé!   

Giang Khương mỉm cười, đưa tay vỗ vai Lý Minh một cái. Hắn tương đối hài lòng với Lý Minh. Những ngày qua, Lý Minh đã giúp hắn rất nhiều, bận trước bận sau, vô cùng chu đáo.   

- Tạm biệt...   

Trong mắt Lô Bỉnh Nguyệt có chút phức tạp. Cô bắt tay Giang Khương, cảm nhận cảm giác ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay kia, tiếc nuối lắc hai cái rồi sau đó đứng nghiêm làm kính lễ với Giang Khương.   

Giang Khương nhìn thấy nét nghiêm túc trong mắt Lô Bỉnh Nguyệt thì cũng thu nụ cười trên mặt, nghiêm nghị đứng thẳng người, hành lễ đáp lại Lô Bỉnh Nguyệt.   

Mình không phải anh hùng gì, vì biết mình sẽ không bị mấy thứ vi khuẩn kia làm ảnh hưởng đến tính mạng. Nhưng những người trước mặt, chẳng hạn những quân y quân đội bình thường như Lô Bỉnh Nguyệt hoàn toàn đang dùng tính mạng của mình để bảo vệ những người hoàn toàn xa lạ, không hề có chút quan hệ gì với các cô ở Agueiro này. Có điều cũng may, bên Phòng nghiên cứu vi khuẩn sắp có kết quả rồi. Mình cũng không cần lo lắng cho sự an toàn của nhóm Lô Bỉnh Nguyệt nữa.   

Giang Khương gật mạnh đầu rồi nhảy lên chiếc xe jeep phía trước, cho xe chạy nhanh về phía trước.   

Lô Bỉnh Nguyệt nhìn chiếc xe càng lúc càng xa khỏi tầm mắt, trong lòng chợt cảm thấy trống rỗng... Mấy ngày qua... Người đàn ông này luôn lặng lẽ dành cho cô sự ủng hộ và dũng khí vô hạn vào thời điểm mấu chốt nhất. Mặc dù bây giờ tất cả đều đã được an bài thỏa đáng, nhưng lần này đối phương đi, vẫn khiến cô cảm thấy như mất đi chỗ dựa quan trọng nhất vậy.   

Bầu trời cách đó không xa, hai chiếc trực thăng nhẹ nhàng quanh quẩn giữa bầu trời...   

- Lão gia, Nguyên thiếu gia lên đường một mình...