Cục diện vừa hỗn loạn, mọi người còn chưa kịp va chạm thì đã nghe một tiếng rống giận dữ chợt vang lên, khiến mọi người có mặt đều chấn động, sững sờ tại chỗ.
Các cao thủ ngoại viện cùng những cao thủ Tuyệt Y Đường bên Giang Văn Ba còn đỡ, chẳng qua chỉ sững sốt một chút, còn dám người của Bộ lạc Vu sư đang khí thế hung hăng, quần tình phẫn nộ thì không may mắn được như vậy. Có người bị tiếng hét này trực tiếp chấn động ngã trên mặt đất, có người quay ra sau cắm đầu chạy, có người đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm nơi phát ra tiếng hét trước mặt, sắc mặt trắng bệch, hai chân như nhũn ra.
Còn Tế tư Tổ linh các hạ ở phía trước nhất, tay còn đang giơ ra, bày ra một tư thế kỳ quái đứng đông cứng tại đó, ngẩng đầu nhìn chằm chằm phía trước, sắc mặt tái xanh. Người ngoài cũng có thể thấy rõ quyền trượng trong tay lão đang run lên.
Lúc này Giang Khương vẫn đứng đó, trên gương mặt tuấn tú đầy lạnh lẽo. Đôi mắt sáng như sao tràn đầy tia giận dữ nhìn chằm chằm Tế tư Tổ linh trước mặt, giống như một vị thần tôn quý bị tùy tiện mạo phạm vậy.
Tế tư Tổ linh nhìn ánh mắt của Giang Khương thì cả người khẽ run lên, cảm thấy cổ uy áp vốn đã bị đối phương thu liễm lại một lần nữa trùm xuống. Thậm chí lão còn cảm thấy dường như nó còn dày đặc hơn trước mấy phần. Cho dù là Tổ linh sau lưng lão lúc này cũng truyền đến sự sợ hãi, muốn lùi bước...
Tế tư Tổ linh nghiến chặt răng, kìm nén sự sợ hãi và kinh hoàng trong lòng, nhìn chằm chằm Thần thú bát trong tay Giang Khương. Lão thật sự không thể nào hiểu được, vì sao Thần thú chi hồn có thể kháng cự được mệnh lệnh của Thần thú bát.
Bây giờ, lão bắt đầu hối hận, thế này không chỉ không thể bắt được Thần thú chi hồn, thậm chí còn bị đối phương cướp mất Thần thú bát chí bảo truyền thừa của Tổ linh điện. Mặc dù lão không rõ vì sao nhưng giờ lão vô cùng hối hận. Sớm biết như vậy lão đã không tới cướp Thần thú chi hồn này rồi.
- Anh... Anh trả Thần thú bát lại cho tôi.. Bộ lạc Vu sư tôi sẽ không tới tìm anh gây rắc rối nữa đâu!
Mặc dù cả người Tế tư Tổ linh lông tóc đã dựng đứng, cảm nhận thấy đôi mắt lạnh lẽo màu đỏ máu trên đỉnh đầu đang nhìn mình chằm chằm làm lão run sợ, nhưng Tế tư Tổ linh vẫn nhìn Thần thú bát, cắn răng không muốn từ bỏ. Giờ lão chỉ muốn lấy lại Thần thú bát đã bị cướp, sau đó nhanh chóng rời đi. Cứ tiếp tục thế này, Tổ linh của lão sẽ bị uy áp đáng sợ vượt xa sức tưởng tượng của Thần thú chi hồn của đối phương làm tổn thương không nhẹ.
Giang Khương lạnh lùng nhìn Tế tư Tổ linh trước mặt. Thần thức linh mẫn khiến hắn cảm nhận được Tổ linh có hình dạng sư tử của đối phương lúc này đang co lại dưới cái nhìn chăm chú đầy uy lực của Cửu Vĩ.
Lúc này Tế tư Tổ linh còn nói ra lời như vậy, Giang Khương cũng chỉ có thể cười lạnh một tiếng.
- Thứ này, Cửu Vĩ muốn... Nếu Tế tư Tổ linh các hạ có ý kiến, chúng ta có thể thử đánh thêm trận nữa...
Giọng Giang Khương lạnh như băng, nhìn chằm chằm Tế tư Tổ linh nói.
Tế tư Tổ linh nghe Giang Khương nói vậy thì thấy Tổ linh sau lưng mình càng co người lại, rõ ràng là đã bị Thần thú chi hồn của đối phương dọa cho sợ hãi.
Bây giờ Tế tư Tổ linh đang hối hận muốn chết. Dưới sự áp chế của Thần thú chi hồn, giờ lão căn bản không thể nào động thủ. Thực lực chênh lệch quá lớn, cho dù lão có nghiến răng động thủ thì tuyệt đối cũng không phải là đối thủ của đối phương. Còn đám Đại vu sư sau lưng mình thì càng không chịu nỗi. Giờ họ còn có thể đứng vững đã giỏi lắm rồi chứ đừng nói là đánh.
Tế tư Tổ linh lập tức hậm hức nhìn Giang Khương một cái, lại tiếc nuối nhìn Thần thú bát, giọng khàn khàn, lạnh lẽo nói:
- Giang Khương, Thần thú bát là chí bảo của Bộ lạc Vu sư tao. Nếu mày mang đi, Bộ lạc Vu sư tao sẽ liều chết với mày!
Có điều, lão vừa nói ra lời này thì trong lòng liền run rẩy. Cặp mắt đỏ máu trên đỉnh đầu lập tức lạnh lẽo hơn, một áp lực khổng lồ ép xuống khiến chân lão mềm nhũn đi.
Giang Khương thấy Tế tư Tổ linh còn đang gồng mình ra vẻ liền cười lạnh một tiếng, lắc Thần thú bát trong tay, nói:
- Nếu ông còn có bản lĩnh thì cứ đem ra đi... Tôi nói rồi, thứ này Cửu Vĩ muốn!
Nghe thấy vậy Tế tư Tổ linh oán độc nhìn Giang Khương một cái, sau đó lại tiếc nuối nhìn Thần thú bát trong tay Giang Khương rồi lập tức xoay người rời đi... Giờ còn không đi, dưới áp lực củ Thần thú chi hồn của đối phương, Tổ linh của mình sẽ hao tổn mất.
Những Đại vu sư sớm đã đứng rụt cổ run lẩy bẩy, suýt chút nữa là nằm xuống đất sau lưng vội vàng quay đầu đi theo. Ngay cả ở lại thêm một giây cũng không muốn. Trước mặt là Thần thú có uy áp cực kỳ khủng bố, nó giống như một ngọn núi lửa có thể bộc phát bất cứ lúc nào vậy.
Mọi người nhìn thấy đám người của Bộ lạc Vu sư ai nấy đều chạy nhanh như bay, ngay cả Thần thú bát chí bảo rơi vào tay Giang Khương cũng không cần lấy lại thì không khỏi trợn mắt hốc mồm.
Hai tiên sinh ngoại viện nhìn thấy đám người của Bộ lạc Vu sư đi xa thì thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nhìn về phía đám Giang Văn Ba với sắc mặt cổ quái.
Hai vị tiên sinh ngoại viện còn chưa biết đấy là Tuyệt Y Đường, càng không biết Giang Văn Ba chính là đường chủ Tuyệt Y Đường luôn ở trong tối đối kháng với Thiên Y viện. Họ chỉ tràn đầy kinh ngạc nghĩ, chẳng phải nghe đồn Giang Khương là đồ tôn của Nguyên Bân tiên sinh sao?
Nghĩ tới đây, hai vị tiên sinh lén liếc nhìn Giang Văn Ba, sau đó lại nhìn Giang Khương. Trong lòng họ thầm gật đầu, hai người này đúng là giống nhau, chắc đúng là cha con. Nhưng vị này sao chưa chết, sao Giang Khương lại đối xử với cha hắn như vậy? hình như có vẻ không đúng cho lắm? Còn nói gì mà chuyện của Thiên Y viện không liên quan đến đối phương... Đệ tử của Nguyên Bân tiên sinh không phải cũng là thành viên Thiên Y viện sao? Sao có thể là người ngoài được?
Hai tiên sinh trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Giang Văn Ba cũng nhìn bóng lưng đám người Bộ lạc Vu sư rời đi, thu lại ánh mắt kinh ngạc, sau đó cười khan nhìn về phía Giang Khương. Đối mặt với đứa con trai này, ông đúng là có chút áy náy; cho nên nhìn Giang Khương, đối mặt với sự lạnh lùng của Giang Khương, đường đường là Đường chủ Thiên Y viện mà cũng hơi bó tay.
“Tít... Tiêu hao năng lượng 11%... Tích lũy năng lượng Cửu Vĩ đuôi thứ chín...”
Trong đầu Giang Khương vang lên tiếng thông báo. Hư ảnh Cửu Vĩ sau lưng Giang Khương nhanh chóng tan đi. Vai trái luôn nóng rực cũng dần trở lại bình thường. Giang Khương hơi hiếu kỳ nhìn Thần thú bát trong tay, sau đó mới nhìn về phía Giang Văn Ba phía đối diện, mắt lóe lên một cái rồi mới trầm giọng lên tiếng nói:
- Nơi này Thiên Y viện tôi trú đóng, xin hãy mau chóng rời đi!