Binh Vương Thần Bí

Chương 986




- Các người đừng ra, để tôi ra ngoài xem một chút.   

Khi hai tiên sinh ngoại viện lao ra ngoài lều vải, chỉ thấy Giang Khương đang bay bên trên, chỉ để lại một câu như vậy rồi vọt đi.   

Nhìn bóng lưng Giang Khương biến mất trong màn đêm, hai vị tiên sinh ngoại viện chỉ có thể trố mắt nhìn, sau đó cười khổ, vội vàng triệu tập tất cả cao thủ ngoại viện chờ ở chỗ này. Trong tình huống như vậy, đúng là bọn họ không cần phải ra ngoài. Nếu ra ngoài, nói không chừng còn liên lụy đến Trưởng phòng Giang, chi bằng ở lại thì tốt hơn.   

Giang Khương đứng trên Tế Thế Đỉnh, lặng yên lơ lửng giữa không trung, bay về phía phát ra khí tức bạo loạn. Lúc này, với thính lực nhạy bén của hắn, đủ để cho hắn nghe được tiếng rít gào ở bên kia.   

- Bộ lạc vu sư? Huyết tộc?   

Đứng trên Tế Thế Đỉnh, Giang Khương mơ hồ nghe được thanh âm phía trước truyền đến, nhanh chóng nhận ra đối tượng, ánh mắt lóe lên sự nghi hoặc. Tại sao Huyết tộc lại đến đây? Mà vì sao lại xung đột với bộ lạc vu sư?   

Giang Khương ngược lại cũng không suy nghĩ nhiều. Tế Thế Đỉnh dưới chân tiếp tục tiến về phía trước. Khi còn cách khoảng hai ba trăm thước, Tế Thế Đỉnh liền dừng lại.   

Đứng trong bầu trời đêm, ánh mắt Giang Khương nheo lại, con ngươi nhanh chóng co rúc. Màn đêm trong nháy mắt trở nên sáng bừng, cuộc chiến cách mấy trăm thước trở nên rõ như ban ngày. Nhìn cuộc chiến bên kia, nét mặt Giang Khương dần trở nên phong phú.   

Làm sao cũng không nghĩ đến, hai phe đánh nhau lại kịch liệt đến như vậy. Mà người của hai bên đều là người quen cả.   

- Cố gắng lên, cố gắng lên.   

Tâm trạng khoái trá, Giang Khương ngồi xem cảnh hai bên đánh nhau máu thịt văng tung tóe, trong lòng có chút tiếc nuối vì không có quà vặt để nhâm nhi.   

Cuộc chiến này giống như Giang Khương đã mong muốn, càng chiến càng kịch liệt. Hai bên bị kích thích bởi mùi máu tanh, càng lúc càng hung hãn. Mắt của đám vu sư bị Tổ linh phụ thể thì màu xanh, còn Huyết tộc trước giờ dùng máu làm thức ăn thì màu đỏ.   

Hai phe đánh nhau, một phe thì dựa vào cơ thể hung mãnh, còn Huyết tộc thì dựa vào thân hình nhạy bén, một kích có thể giết chết người. Trong thời gian ngắn, cứ thế không phân ra thắng bại.   

Hầu tước Ryan cũng không phải người ngu, trong thời gian ngắn không chiếm được thượng phong, cũng ý thức được không ổn. Kéo dài như vậy cũng không phải là chuyện hay.   

Sau khi một trảo bức lui Tế tư tổ linh, Hầu tước Ryan rống to một tiếng.   

Nghe tiếng rống, Huyết tộc chung quanh đồng loạt tấn công một chiêu, sau đó tung người bỏ chạy.   

Huyết tộc cấp Bá tước trở lên, không ai là người yếu. Tốc độ chạy cũng giống như vậy. Nghe Hầu tước Ryan ra lệnh, người nào cũng ba chân bốn cẳng lẩn vào bóng đêm.   

Đám vu sư bên kia không nghĩ đến những người này lại chạy nhanh đến như vậy, sau một phút sửng sốt, đều hét lên giận dữ, quơ thanh mộc trượng trong tay, rối rít đuổi theo đằng sau.   

Tốc độ của đám vu sư bị tổ linh phụ thể cũng rất kinh người, một bước bằng hai ba thước, hai tay giang ra như con chim, nhảy một cái bay mười mấy thước.   

Nhìn chiến trường hỗn độn, Giang Khương có chút tiếc nuối thở dài. Trận đang hay như vậy mà kết thúc, đúng thật là đáng tiếc.   

Nhưng Giang Khương cũng không để ý. Dù sao cũng là chó cắn chó. Ai thắng ai thua cũng chẳng liên quan gì đến hắn.   

Không biết trận chiến đêm qua đã quấy rầy bao nhiêu chú chim đêm. Cho đến khi ánh nắng đầu tiên lộ ra, cánh đồng hoang vu mới dần dần khôi phục sự bình tĩnh. Những chú chim không ngủ lại ríu rít kêu lên, vô cùng náo nhiệt.   

Tại một bộ lạc vu sư gần đó, Tư tế tổ linh bước ra khỏi nhà lá, nhìn phía đông dần dần toát ra ánh sáng, mới chậm rãi thở ra một hơi, bước đến trước một dòng suối, cúi người vốc một vốc nước lên mặt, khiến cho tinh thần sảng khoái hơn mấy phần.   

Vất vả cả một buổi tối đuổi giết đám Huyết tộc cho đến rạng sáng mới ngủ, khiến cho Tư tế tổ linh quen sống trong nhung lụa cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.   

Nhưng nhớ đến trận chiến ngày hôm qua, gương mặt già nua của Tư tế tổ linh không nhịn được hiện lên sự hưng phấn và tự đắc.   

Trận đánh hôm qua, chính tay ông ta đã giết chết một Bá tước Huyết tộc, đánh bị thương ba người. Các đại vu sư cũng giết chết được hai Bá tước Huyết tộc, để đám quỷ hút máu đó cảm nhận được sự lợi hại của bộ lạc vu sư.   

Sau trận chiến này, đám quỷ hút máu còn muốn đến Châu Phi cũng phải cân nhắc mấy lần mới được.   

Tế tư tổ linh đứng dậy, lúc này Đại vu sư Draco mới chậm rãi đi tới, hơi khom người với Tế tư tổ linh, trầm giọng nói:   

- Tế tư tổ linh, không biết hôm nay có tiếp tục…   

- Bây giờ vẫn còn sớm, chưa đến ba giờ, mọi người cứ nghỉ ngơi một chút, rồi chúng ta tiếp tục. Hôm qua đã trì hoãn rồi, hôm nay cũng không thể trì hoãn nữa.   

Tế tư tổ linh gật đầu nói.   

- Vâng, Tế tư tổ linh các hạ.   

Draco chậm rãi gật đầu, sau đó lui xuống.   

Lúc này, trên trực thăng, gương mặt Hầu tước Ryan vô cùng khó coi. Ngày hôm qua bị đám vu sư đáng chết đuổi theo một đêm, vất vả lắm mới thoát khỏi lũ thú theo dõi. Sau khi tập trung lại mới phát hiện tổn hao hết ba Bá tước, những người còn lại ngoại trừ Hồng Nguyệt và Robert ra thì ai cũng bị thương cả.   

Dĩ nhiên, điều làm cho y càng tức giận hơn là kế hoạch lần này đã thất bại. Chẳng qua y không nghĩ ra tại sao đám vu sư đó lại biết bọn họ sẽ xuất hiện. Nếu nói là trùng hợp thì thật là khó có thể khiến người ta tin.   

Rõ ràng là kế hoạch chỉ mới tạm thời quyết định, hơn nữa đi ra ngoài toàn là nghị viên quốc hội Huyết tộc, tuyệt đối không thể nào có gian tế. Nhưng tại sao bộ lạc vu sư lại có thể kịp thời chặn bọn họ lại?   

Lúc này Hầu tước Ryan trăm mối không một lời giải.