Thấy Giang Khương mỉm cười, Hồ lão cũng không nhịn được mà phá lên cười.
Lập tức giải thích:
- Không phải. Nào có ai da mặt dày như Trương Nguyệt Chánh chứ? Sau khi nghe nói con làm ra chuyện đó, đám gia hỏa kia không chịu nổi tịch mịch, ồn ào muốn tổ chức thi đấu truyền thừa Trung y Sở Nam. Giám đốc sở Y tế tỉnh Bạch cơ bản đã đồng ý chuyện này, đồng thời bắt tay vào chuẩn bị. Ta nghĩ khoảng một hai tháng nữa sẽ chính thức tổ chức. Đến lúc đó, con không được làm ta mất mặt, nhất định phải trấn áp bọn họ một phen. Hiểu chưa?
Nghe Hồ lão giải thích, Giang Khương cũng thở phào nhẹ nhõm. Thì ra là như vậy. Cũng may!
Buổi tối, sau khi Giang Khương đóng cửa phòng khám, hắn cũng không lên lầu mà bước đến phòng làm việc của Hồ lão, mở máy tính ra xem.
Hắn hạ quyết tâm đi tìm Chương Phách Vương. Lần trước hắn nghĩ rằng Phách Vương vì chuyện của Hoàng Mao mà đến tìm Tiểu Vũ. Nhưng cũng may mấy ngày nay sóng êm biển lặng, cũng không thấy Chương Phách Vương có hành động gì. Tuy nhiên Giang Khương cũng có chút lo lắng, chuẩn bị giải quyết Chương Phách Vương một lần cho xong.
Muốn tìm Chương Phách Vương, đối với Giang Khương mà nói cũng không phải là chuyện khó. Bây giờ hắn đã có những tư liệu có liên quan đến Chương Phách Vương, nhưng muốn tìm vị trí cụ thể của y thật đúng là có chút phiền toái.
Đương nhiên, điều này cũng không làm khó được Giang Khương. Với khoa học kỹ thuật hiện tại, muốn tìm một người nào đó, chuyện tình cũng thật đơn giản. Đối với Giang Khương mà nói, hiển nhiên cũng không thành vấn đề.
Sau khi mở máy tính, Giang Khương mở một phần mềm được che giấu khá kỹ. Sau đó nhấp vào một loạt ký tự. Phần mềm bắt đầu vận hành. Một lát sau, Giang Khương mở ra một trang web, bắt đầu khởi động phần mềm đó tiếp, xâm nhập vào một kho số liệu.
Nhìn số liệu nhảy lên, Giang Khương thỉnh thoảng lại gõ xuống mấy cái, điều chỉnh phương thức xâm nhập. Sau đó lẳng lặng chờ đợi.
Xâm nhập vào kho số liệu này cũng không phải là khó. Ít nhất so với những hệ thống lúc trước Giang Khương xâm nhập vào đơn giản hơn rất nhiều. Qua vài phút, trên màn hình xuất hiện một con trỏ màu xanh.
- Thành công rồi.
Giang Khương rất nhanh gõ xuống một hàng chữ, sau đó cập nhật số điện thoại của Chương Phách Vương vào.
Từ lúc Giang Khương đưa số điện thoại vào, hệ thống rất nhanh kiểm tra. Một bản đồ hiện ra trên màn hình. Giang Khương nhìn vào, thấy bên trên có một điểm đỏ đang nhẹ nhàng lóe lên.
Nhìn điểm đỏ này, Giang Khương cau mày. Là đường Đồng Tử ở Hà Đông. Lại nhìn thời gian một chút, là khoảng 10 phút trước.
- Đang ăn khuya?
Hiện tại Giang Khương đang xâm nhập vào kho dữ liệu thông tin, thông qua số điện thoại điện thoại di động mà định vị vị trí của Chương Phách Vương.
Trên màn hình hiển thị địa điểm mà Chương Phách Vương gọi điện thoại cách đây mười phút, là con phố Đồng Tử nổi tiếng về các món ăn khuya ở Vân Giang.
Giang Khương nhẹ nhàng nhấp vào thời gian và địa điểm trò chuyện lần trước. Kết quả hiển thị, địa điểm trò chuyện cũng là một vị trí trên phố Đồng Tử, hơn nữa khoảng cách thời gian cũng chỉ có hơn nhau mười mấy giây.
Xem đến đây, Giang Khương rốt cuộc xác định. Chương Phách Vương đích thật là gọi người đến phố Đồng Tử để ăn khuya. Việc này có chút đau đầu rồi đây. Các quán ăn khuya ở Sở Nam đều buôn bán đến hai ba giờ sáng. Người Sở Nam ăn khuya từ 10h đến một hai giờ sáng vẫn là chuyện bình thường.
Cho nên hắn mới cảm thấy rối rắm, nhưng rất nhanh quyết định. Tìm Chương Phách Vương gây phiền toái không nhất định phải là hôm nay.
Thấy bây giờ đã là 9h50, sắp ngủ gà ngủ gật, Giang Khương vội vàng đóng cửa tắt máy tính, sau đó lên lầu, vừa đi vừa cởi quần áo. Khi hắn chạy vào phòng thì đã cởi ra hết, vội vàng cầm quần áo trên giường chui vào phòng tắm ngay.
Tắm rửa xong, Giang Khương nằm vật ra giường, cơn buồn ngủ liền ập tới.
- Hy vọng có thể tiến vào.
Giang Khương có chút chờ mong, sau đó nhắm mắt lại.
- Chủ thể đã tiến vào trạng thái hôn mê. Hấp thu phân tích năng lượng khởi động. Bởi vì năng lượng tích trữ chưa đến 15%, tạm dừng phân tích năng lượng tinh thần. Điều động hình ảnh có liên quan truyền qua.
Giang Khương nghe được thanh âm này, trong lòng khóc không ra nước mắt. Quả nhiên, quả nhiên…
Nhưng cũng không còn cách nào khác. Bây giờ còn chưa tỉnh lại, Giang Khương cũng đành nhìn tổ sư gia chữa bệnh cho người ta. Đương nhiên, học tập như vậy cũng rất có ích. Nhưng khuyết điểm duy nhất là Giang Khương xem không hiểu, bởi vì không có ai giải thích, chỉ đành dựa vào phỏng đoán mà thôi.
Mà hắn cũng không muốn lãng phí cơ hội như vậy. Có thể nhìn thấy tổ sư gia chữa bệnh cho người ta, điều này đối với hắn cũng rất hữu hiệu.
Ít nhất đa phần đơn thuốc mà tổ sư gia khai, hắn cũng có thể giải thích được vì sao. Ban đầu có thể không hiểu, sau khi suy nghĩ cẩn thận, cơ bản cũng có thể hiểu ra, giống như tích lũy cho hắn kinh nghiệm lâm sàng phong phú. Hiệu quả còn cao hơn các thực tập sinh ở bệnh viện rất nhiều.
- Người bệnh bị chứng đau đầu, sợ lạnh, có thể dùng Ma hoàng, Quế chi, Hạnh nhân, Cam thảo sắc thành Ma Hoàng Thang, lấy Ma hoàng làm chủ dược, có công dụng phát hãn, giải biểu, tán phong hàn, tuyên phế, định suyễn; Quế chi phát hãn giải cơ, ôn thông kinh lạc làm tăng thêm tác dụng phát hãn của Ma hoàng và chứng đau nhức mình mẩy; Hạnh nhân tuyên phế, giáng khí giúp Ma hoàng tăng thêm tác dụng định suyễn; cam thảo tác dụng điều hòa các vị thuốc làm gỉam tính cay táo của Quế chi và làm giảm tác dụng phát tán của Ma hoàng. Không cần thêm bất cứ loại dược nào cũng có thể đạt được hiệu quả vô cùng tốt. Quả nhiên tổ sư gia dùng thuốc rất tốt. Dùng nhiều phản ứng ngược lại sẽ không tốt.
Giang Khương nhìn tổ sư gia khám bệnh, chỉ dùng bốn loại thảo dược đơn giản. Người bệnh chỉ cần uống hai thang đã hoàn toàn khỏi hẳn, trong lòng không khỏi bội phục. Đi theo tổ sư gia xem bệnh, tất nhiên lại càng dụng tâm thêm vài phần.
Sáng hôm sau, khi Giang Khương mở cửa phòng khám, chờ các bác sĩ và y tá đến làm việc, đột nhiên điện thoại vang lên.
Đầu tiên Giang Khương còn tưởng là Lý Tiểu Vũ gọi, kết quả là một dãy số lạ.
Có chút cau mày nhưng Giang Khương vẫn nghe điện thoại.
- Xin hỏi ai vậy?
Bên kia rất nhanh vang lên một giọng nói dễ nghe:
- Giang Khương, là tôi, Tuyên Tử Nguyệt.
- Tuyên Tử Nguyệt?
Giang Khương sửng sốt.
- Giang Khương, hai ngày qua có ai đến tìm anh không?
Tuyên Tử Nguyệt do dự một chút rồi cẩn thận hỏi.
Nghe giọng nói lo lắng của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương cười khổ, sau đó nói:
- Hôm qua vị hôn phu của cô đến tìm tôi.
- Cái gì? Tề Nhạc Minh đến tìm anh?
Giọng nói của Tuyên Tử Nguyệt cao hơn vài phần, trong giọng nói ẩn chứa sự tức giận, rất nhanh hỏi tiếp:
- Thế tên vương bát đản đó có làm gì anh không?
- Vương bát đản?
Giang Khương hơi ngẩn ra, rồi bật cười. Hắn là lần đầu tiên nghe người ta gọi vị hôn phu của mình là vương bát đản, lại còn xuất phát từ miệng của Tuyên Tử Nguyệt. Tuyên Tử Nguyệt nhìn như thế nào cũng không phải là người hay nói mấy lời thô tục. Nhưng Giang Khương biết, Tuyên Tử Nguyệt sợ rằng không có bao nhiêu hảo cảm với vị hôn phu của mình. Nếu không, cũng không gọi…hắc hắc.
Lập tức cười nói:
- Đánh với tôi một trận.
- Cái gì?
Nghe Giang Khương nói, Tuyên Tử Nguyệt kinh hô:
- Anh không sao chứ?
Đối với chuyện này, Giang Khương cũng không muốn giấu diếm. Vốn thực lực của hắn cũng không bằng người ta mà:
- Chỉ hộc máu thôi, nhưng hiện tại không có việc gì rồi.
Nghe Giang Khương nói, bên kia thoáng trầm mặc một chút, sau đó vang lên giọng nói của Tuyên Tử Nguyệt:
- Xin lỗi, Giang Khương, việc này tôi nhất định sẽ cho anh một công đạo.
Giang Khương lãnh đạm cười:
- Tôi đã bớt rồi. Vả lại từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nhờ người khác lấy lại công đạo cho mình, đặc biệt là phụ nữ.
Tuyên Tử Nguyệt lại im lặng, một lúc sau mới nói:
- Giang Khương, tôi cam đoan Tề Nhạc Minh sẽ không tìm anh nữa. Nhưng chuyện này, tốt nhất anh đừng để trong lòng. Có một số việc anh không rõ đâu. Tôi…thành thật xin lỗi.
Nghe ngữ điệu cẩn thận của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương mỉm cười nói:
- Tôi hiểu ý của cô. Một người mặc một bộ tây trang nhãn hiệu Tây Da Thụy và mang giày hiệu Branda, lại còn có một thân công phu. Quả thật là người mà chúng tôi không thể trêu vào. Cô yên tâm đi, tôi không phải là người không biết tự lượng sức.
- Anh…
Tuyên Tử Nguyệt sửng sốt, dường như không biết tại sao Giang Khương lại biết hai thương hiệu này. Cô biết rất rõ, toàn bộ Sở Nam, thậm chí là trên cả nước cũng không có mấy ai có thể nhận ra hai nhãn hiệu sản xuất hàng thủ công cho các gia tộc ở Millan, thậm chí ở Budapest nữa.
Nhưng Giang Khương lại có thể nhận ra, khiến cho Tuyên Tử Nguyệt không khỏi sợ hãi. Mặc dù thương hiệu Branda hiếm thấy, nhưng thỉnh thoảng có thể nghe qua. Từ trên logo thật nhỏ của nó cũng có thể nhận ra.
Nhưng Tây Da Thụy là một nhãn hiệu may mặc được may bằng tay, chất liệu đặc biệt, thủ pháp tinh xảo, chỉ được truyền lưu trong giới thượng lưu cao cấp nhất. Người bình thường căn bản chưa hề nghe nói qua.
Hơn nữa, cho dù có người biết thương hiệu này, cũng không nhất định có thể nhìn ra. Bên trong lớp lót chỉ có một dấu hiệu nho nhỏ, ngoài ra không tìm được một logo hay dấu hiệu nào khác. Nếu không phải là người thường xuyên mặc nhãn hiệu này, hoặc đã từng nhìn qua người mặc nó thì tuyệt đối sẽ nhận không ra.
Tuyên Tử Nguyệt thoáng sửng sốt, sau đó liền nhớ đến Ngũ Cầm Hí mà Giang Khương hay luyện, còn có Phi Hồng nhất đao, cô thật sự đang đặt một dấu chấm hỏi thật lớn.
Nhưng sau đó lại thở dài:
- Anh hiểu rõ là tốt rồi, nhưng anh không cần lo lắng.
Nghe giọng nói bất đắc dĩ của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương cười nói:
- Cô không cần có cảm giác áy náy với tôi. Thật sự không sao đâu mà.
Nói đến đây, Giang Khương chần chừ một chút rồi nói tiếp:
- Tôi muốn hỏi cô một vấn đề.