So với tâm trạng hưng phấn của Bá tước Eva, tâm trạng của Nghị trưởng đại nhân và Thủ tịch Trưởng lão hội lại không được tốt lắm.
- Nghị trưởng đại nhân, cho đến bây giờ vẫn chưa tìm ra tung tích của đối phương. Tàu ngầm và thợ lặn của chúng ta đã xác nhận, phạm vi khu vực xung quanh nơi diễn ra vụ nổ không phát hiện bất kỳ dị thường nào.
Sắc mặt Hầu tước Ryan cực kỳ khó coi. Đã hai ngày trôi qua, nhưng vẫn không tìm được bất kỳ tung tích của đối phương.
Thanh trượng trong tay Nghị trưởng nhẹ nhàng chuyển động, sắc mặt vẫn không đổi, đôi lông mày màu trắng hơi nhướng lên, sau đó nói:
- Tiếp tục tìm. Nếu mười ngày còn chưa tìm được tung tích thì ngừng lại.
- Vâng.
Mặc dù trong lòng cực kỳ khó chịu vì Nghị trưởng đại nhân vẫn còn có thể giữ được bình tĩnh như vậy vào lúc này, nhưng Hầu tước Ryan vẫn cố gắng kềm nén. Mặc dù y là Thủ tịch trưởng lão nhưng không có nghĩa là y có thể bất kính với Nghị trưởng đại nhân. Nếu không phải vì một số tranh chấp lợi ích đặc biệt, y cũng không muốn phát sinh bất kỳ mâu thuẫn nào với Nghị trưởng đại nhân.
- Làm bộ! Có giỏi thì cứ làm bộ mãi đi.
Sau khi bước ra khỏi phòng khách, Hầu tước Ryan khẽ hừ một tiếng. Đây là phương thức hữu hiệu giúp cho Huyết tộc có thể đột phá. Ông ta đã ở cấp Hầu tước hơn năm mươi năm rồi. Y không tin lão già đó một chút cũng không động tâm. Nếu không cũng không chủ động liên lạc với nội các, yêu cầu hải quân hoàng gia điều động tiếp viện.
Bên trong đại sảnh, thanh trượng trong tay Nghị trưởng đại nhân chẳng biết lúc nào đã ngưng chuyển động. Gương mặt vốn không gợn sóng lóe lên một sự phiền muộn, lạnh giọng hỏi:
- Tình huống như thế nào rồi?
Một bóng người lặng yên xuất hiện đằng sau lưng ông, khom người nói:
- Đại nhân, đã điều tra xong, chung quanh không có bất kỳ động tĩnh nào. Phỏng đoán khả năng đối phương đào thoát dưới nước là rất lớn. Nhưng căn cứ hai ngày tuần tra vừa rồi, cộng với thuyền bè chung quanh cũng đã xác nhận, không hề có bất kỳ tung tích của đối phương.
- Không có bất cứ tung tích gì sao?
Ánh mắt Nghị trưởng đại nhân hiện lên sự tiếc hận, nhẹ nhàng gật đầu:
- Tiếp tục điều tra.
- Vâng, đại nhân.
Thân ảnh kia nhẹ nhàng khom người chào, sau đó lặng lẽ biến mất.
Trung tâm tình báo Hoa Hạ, sắc mặt vị Thiếu tá kia vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm vị sĩ quan trước mặt, nói:
- Đã mấy ngày rồi mà không có bất cứ tin tức gì sao?
- Theo tin tức trước mắt, hành động của hải quân hoàng gia ở vịnh Brucen dường như có liên quan đến hành động ở Birmingham mấy ngày trước. Căn cứ theo phân tích của tin tình báo có liên quan, dường như đối phương đang tìm kiếm một người Châu Á. Tình huống cụ thể thì không rõ.
Vị sĩ quan trầm giọng báo cáo.
- Người Châu Á? Tại sao lại có liên quan đến hành động của người Anh ở vịnh Brucen? Hơn nữa còn điều động cả hải quân hoàng gia?
Thiếu tá cau mày hỏi.
- Tôi nhận được báo cáo, dường như trong nước cũng có người chú ý đến hoạt động ở vịnh Brucen. Chắc hẳn là bắt đầu từ việc chú ý đến hành động ở Birmingham. Chẳng qua tôi không có được tài liệu có liên quan.
Nói đến đây, vị sĩ quan chần chừ một chút, thấy Thiếu tá cau mày, liền vội giải thích:
- Quyền hạn chúng tôi không đủ.
- Quyền hạn không đủ?
Ánh mắt vị Thiếu tá lạnh lại, sau đó nói:
- Mau mang tài liệu đến cho tôi, để tôi liên lạc.
- Vâng.
Một lát sau, vị Thiếu tá gương mặt đầy cổ quái nhìn vị Thượng úy một cái, sau đó nói:
- Được rồi, nhiệm vụ kết thúc.
- Nhiệm vụ kết thúc?
Vị thượng úy ngẩn người:
- Thế báo cáo kia viết như thế nào?
- Viết: Nhân tố bất khả kháng.
- Nhân tố bất khả kháng?
Vị thượng úy chớp mắt, thấy Thiếu tá dường như không phải đang nói đùa, liền vội vàng gật đầu. Bất khả kháng thì bất khả kháng thôi.
Hai ngày qua, hội Viện ủy trên căn bản không tổ chức bất kỳ cuộc họp nào. Dĩ nhiên không tính là hội nghị chính thức, chẳng qua chỉ là tụ tập một chút, thông báo tình huống có liên quan đến vịnh Brucen mà thôi.
- Căn cứ theo báo cáo, tình huống trước mắt cũng không khác gì ngày hôm qua. Mười chiến hạm và hai trực thăng của Huyết tộc vẫn tuần tra khu vực chung quanh, nhưng đang dần dần khuếch tán phạm vi.
Lưu Mộc Dương nhìn văn kiện trong tay, nói:
- Xem ra là một tin tức tốt. Bọn họ vẫn chưa tìm được tung tích của Giang Khương.
- Như vậy đồng nghĩa với tỷ lệ thoát hiểm của Giang Khương cao hơn một bước. Dựa theo năng lực thường ngày của Giang Khương, chắc hẳn là hữu kinh vô hiểm.
Từ Khải Liễu mỉm cười nhìn La Thiên Minh:
- Lão La, ông cũng nên yên tâm một chút rồi.
Lúc này, La y sư cũng thở phào nhẹ nhõm, Đối với ông mà nói, không có tin tức chính là tin tức tốt, lập tức mỉm cười, đang định lên tiếng, chợt nghe Chu Thế Dương bên cạnh lạnh giọng nói:
- Viện trưởng, điều này cũng không nhất định. Vịnh Brucen nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Hạm đội hoàng gia Anh quốc ném xuống mười mấy quả lựu đạn, không quản Giang Khương ngồi loại tàu ngầm nào, nhưng ở cự ly gần như vậy, nói không chừng đã bị nổ nát, tìm không ra tung tích.
Nghe xong, gương mặt đang mỉm cười của La lão dần dần cứng lại, chậm rãi quay sang nhìn Chu Thế Dương đang cười lạnh bên cạnh, ánh mắt tràn đầy tức giận.
Các thành viên hội Viện ủy cũng quay sang nhìn Chu Thế Dương, chỉ cảm thấy Chu Thế Dương hơi quá đáng. Cho dù thế nào đi chăng nữa, cũng không thể nguyền rủa người khác như vậy được. Nói thế nào Giang Khương cũng là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh. Nếu Giang Khương xảy ra chuyện gì bất ngờ, Tế Thế Đỉnh cũng mất theo, Chu Thế Dương ông ta được lợi gì đâu chứ?
Nhìn biểu hiện căm tức trên gương mặt La Thiên Minh, Chu Thế Dương lại càng đắc ý thêm mấy phần, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt cổ quái của những người bên cạnh, liền nói:
- Tôi chỉ nói sự thật thôi, để mọi người không nên quá lạc quan.
- Quá lạc quan?
Nghe xong, mọi người lại thầm hừ một tiếng. Chu Thế Dương đúng là cái gì cũng có thể nói. Không đả kích người là không được mà.
Từ Khải Liễu lên tiếng:
- Thiên y sư Chu Thế Dương, bất kể thế nào, tình huống trước mắt cũng là chuyện tốt. Mọi người cũng không thể chỉ nghĩ đến chuyện xấu.
- Viện trưởng, ý của tôi không phải như vậy. Tôi thấy La lão hưng phấn quá, vạn nhất là tin tức xấu, chẳng phải La lão sẽ bị đả kích sao? Cũng phải để La lão chuẩn bị tâm lý trước chứ.
Chu Thế Dương cười hắc hắc, vẫn không từ bỏ châm chọc.
- Ông!
La lão rốt cuộc không nhịn được, tức giận nói:
- Chu Thế Dương, ông im cái miệng thúi của mình lại đi. Giang Khương nhất định sẽ bình an trở về.
- Ai cha, La Thiên Minh, thế nào? Ông còn định phạm thượng sao?
Sắc mặt Chu Thế Dương lạnh lại, nói.
Thấy hai người đang chuẩn bị ồn ào, Từ Khải Liễu đang định lên tiếng, lúc này có người đẩy cửa bước vào. Là người phụ trách của phòng Giám sát, vừa đi vừa hưng phấn nói:
- Tin tức tốt, tin tức tốt. Trưởng phòng Giang vẫn bình yên vô sự, vừa gọi điện thoại về.
- Cái gì?
Nghe được tin tức, người phản ứng đầu tiên chính là La Thiên Minh, lập tức nhảy đến, giật lấy bản báo cáo trong tay người phụ trách.
Nhìn văn kiện bị đoạt đi, người phụ trách liền cả kinh. Theo quy định phải do Lưu Mộc Dương hoặc Viện trưởng đồng ý mới có thể đưa cho người khác xem, nhưng La Thiên Minh là thành viên của hội Viện ủy, hơn nữa còn là thầy của Giang Khương, y cũng hiểu tâm trạng của La lão lúc này. Cho nên, người phụ trách cũng không biết phải làm như thế nào.
Lập tức quay sang nhìn Lưu Mộc Dương. Lưu Mộc Dương ngược lại cũng không phải là người quá câu nệ tiểu tiết, thấy vị phụ trách nhìn mình xin ý kiến, liền nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
Với sự ám chỉ của Lưu Mộc Dương, người phụ trách cũng không lên tiếng, lui qua một bên.
Hai tay La Thiên Minh khẽ run lên, nhanh chóng lật xem văn kiện. Gương mặt có chút tiều tụy vì lo lắng mấy ngày qua trong nháy mắt toát ra hào quang vô hạn, miệng lẩm bẩm:
- Tốt quá, tốt quá.
Nhìn biểu hiện của La Thiên Minh, các thành viên hội Viện ủy bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Giang Khương đã bình an vô sự, lập tức mọi người trấn định trong lòng. Giang Khương không có việc gì, Tế Thế Đỉnh cũng bình an trở về.
- Lão La, cho chúng tôi xem văn kiện một chút.
Nhìn La lão vẫn cầm văn kiện một mực không buông, Lưu Mộc Dương không nhịn được mà nhắc nhở.
- Xin lỗi, tôi thật sự quá kích động. Xin lỗi, xin lỗi...
Nhìn Lưu Mộc Dương mỉm cười nhìn mình, La lão liền hồi phục tinh thần, vội vàng cầm văn kiện trong tay đưa cho Lưu Mộc Dương.
Lưu Mộc Dương xem qua văn kiện một lần, gương mặt hiện lên sự vui mừng, sau đó đưa lại cho Từ Khải Liễu.
Từ Khải Liễu đọc nhanh như gió, lật xem văn kiện dưới ánh mắt của mọi người, đột nhiên vỗ bàn, hưng phấn nói:
- Hảo tiểu tử, quả nhiên là hảo tiểu tử.
Nhìn biểu hiện và động tác của Từ Khải Liễu, trong lòng mọi người đột nhiên cũng cảm thấy vui mừng. Có thể làm cho Viện trưởng thất thố như vậy, xem ra tin tức tốt chẳng những Giang Khương được bình an mà còn có việc khác nữa, nhưng không biết là việc gì.
Trong lúc những người khác thì vui sướng, sắc mặt Chu Thế Dương bên cạnh lại trầm xuống.