Binh Vương Thần Bí

Chương 91




Tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào dụng cụ thử đường huyết, chờ kết quả xuất hiện, xem là bác sĩ Tiểu Giang hay là Trương lão y sư thắng.   

Sắc mặt Bạch Kỳ Bân đột nhiên trầm xuống, còn Trương Nhạc thì ngẩng đầu, hưng phấn nói:   

- Chỉ số đường huyết: 198mg/dl, là Tiêu khát.   

- 198mg?   

Nghe xong, Hồ lão cũng sửng sốt, sau đó thở phào nhẹ nhõm. Ông biết con số này đại diện cho điều gì, lập tức vui mừng trong lòng, cười lạnh nhìn Trương Nguyệt Chánh phía đối diện. Hôm nay ông nhịn không ít lần rồi, bây giờ ông muốn xem lão gia hỏa này còn có cái gì có thể nói.   

Mọi người nhìn vẻ mặt của Hồ lão thì biết, bác sĩ Tiểu Giang đã thắng, tất cả đều nở nụ cười hân hoan, sau đó dùng ánh mắt hèn mọn nhìn Trương lão y sư cứ thích cậy già lên mặt, ỷ thế hiếp người kia.   

Sắc mặt của Trương lão sớm đã trắng bệch, miệng giật giật, sau đó hai mắt nhắm lại, té ra đằng sau.   

- Trương lão y sư?   

Giang Khương đứng ở bên cạnh, thấy tình thế không ổn, liền bật người vọt đến, dùng tay đỡ lấy Trương lão.   

- Ai ui, lão Trương, lão Trương, ông bị làm sao vậy?   

Hồ lão cũng biến sắc, vội vàng chạy đến.   

Tất cả mọi người vây quanh, vội vàng đỡ Trương lão mặt đã tái xanh vào trong phòng khám bệnh bên cạnh.   

Những người bệnh còn lại, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cũng thật bất ngờ. Vừa rồi còn hò hét bức người, bây giờ không chịu nổi đả kích mà ngất đi. Nhìn bộ dạng đáng thương của ông, cười không được mà chê cũng không được, đành âm thầm thấp giọng cười trộm.   

Còn Triệu sư phụ, ông xông đến cửa phòng bệnh, nhìn trái nhìn phải, thấy không ai để ý, vội vàng cầm đơn thuốc mà Giang Khương kê len lén đến phòng lấy thuốc.   

Không phải bác sĩ Tiểu Giang nói uống ba thang sẽ có công dụng sao? Mặc kệ, cứ uống trước đã. Hắc hắc…   

Những người khác thì không biết tình huống như thế nào, nhưng Giang Khương và Hồ lão thì bất đắc dĩ:   

- Trương Nguyệt Chánh, đúng là hảo chiêu.   

Trương lão thật ra chẳng có việc gì. Sau khi được cứu tỉnh, như thế nào cũng không chịu mở mắt, có cảm giác không còn mặt mũi gặp người.   

Cũng không còn cách nào khác. Chuyện náo đến như vậy, trong tỉnh ắt sẽ biết. Trương lão chỉ sợ cũng không còn ý định tham gia nữa. Hồ lão là chủ, không thể làm gì hơn là sắp xếp một chiếc xe cho hai thầy trò trở về.   

Xử lý xong chuyện của Trương lão, Giang Khương, Hồ lão và Trương Nhạc vội vàng bước ra khỏi phòng khám bệnh. Dù sao cũng còn người bệnh chờ bên ngoài.   

Mặc dù phải chờ đợi lâu, nhưng tất cả bệnh nhân cũ đều chờ Giang Khương khám. Còn Trương Nhạc thì ngoại trừ mấy người đến tái khám, còn lại thì không có một ai, khiến cho Trương Nhạc có chút xấu hổ.   

Nhờ việc này, tốc độ xem bệnh của Giang Khương cũng nhanh hơn. Chỉ cần vài phút là có thể khám xong cho một người. Ba thầy trò rốt cuộc cũng giải quyết xong số lượng người bệnh trước giờ cơm trưa.   

Trương lão không còn mặt mũi nào ở lại Vân Giang, mang theo đồ đệ xám xịt trở về, nhưng Ngô lão và Vương lão thì vẫn còn ở lại. Cho nên bữa cơm trưa được an bài tại một nhà hàng gần đó.   

- Tiểu Giang đúng là không tệ. Cậu mới theo lão Hồ được một tháng thôi sao?   

Vương lão tò mò hỏi Giang Khương.   

Giang Khương mỉm cười gật đầu:   

- Vâng ạ. Cháu mới đến Vân Giang, theo sư phụ còn chưa được một tháng.   

- Còn chưa được một tháng?   

Ngô lão ngạc nhiên nhìn Giang Khương, sau đó hỏi:   

- Thế năm nay cậu bao nhiêu tuổi?   

- Dạ?   

Giang Khương sửng sốt, sau đó kịp phản ứng, cười đáp:   

- Năm nay cháu hai mươi mốt tuổi.   

- Hai mươi mốt?   

Đến phiên Vương lão giật mình, lắc đầu thở dài:   

- Hậu sinh khả úy. Đúng là hậu sinh khả úy.   

Ngô lão quay sang nói với đệ tử của mình:   

- Bây giờ đã biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên chưa? Các con là sư huynh, nhưng cũng cần phải theo Tiểu Giang sư đệ học tập. Sau này đừng làm mất thể diện của sư phụ.   

- Chúng con hiểu rồi.   

Hai đồ đệ của Ngô lão và Vương lão đều gật đầu, nhưng không phải là gật đầu cho có lệ. Hôm nay bọn họ thật sự đã bị Giang Khương chinh phục.   

Bọn họ học y nhiều năm như vậy, lại được sư phụ dụng tâm chỉ dạy, cũng biết được tuổi tác và kinh nghiệm có liên quan đến nhau. Cho nên chưa từng nghĩ qua sẽ tranh cao thấp với trưởng bối, trước mặt trưởng bối chỉ có thể tiếp thu dạy bảo.   

Nhưng bây giờ, bọn họ biết rằng, vẫn có những lúc có thể vượt qua giới hạn. Giống như Tiểu Giang sư đệ. Mặc cho bọn họ kiêu ngạo đến cỡ nào, tự nhận không thua bất cứ một ai trong thế hệ đồng lứa, nhưng trước mặt Tiểu Giang sư đệ, bọn họ chỉ có thể ngưỡng mộ.   

Ai có thể nghĩ đến, một người mới hơn hai mươi, bằng thực tài bản thân đã làm cho hai thầy trò Trương lão cộng lại cũng có đến bốn mươi năm kinh nghiệm phải ngã xuống mà không có lực xoay người.   

- Nào, nào. Giang sư đệ, tôi mời cậu một ly.   

Đồ đệ của Ngô lão là Dương Thiên Hà nâng ly rượu, vẻ mặt kính nể nói với Giang Khương:   

- Hôm nay vi huynh mới biết được cái gì gọi là thiên tài. Giang sư đệ xem như đã cảnh tỉnh sư huynh đệ chúng tôi.   

- Đúng đúng, Giang sư đệ, tôi cũng mời cậu một ly. Hôm nay nhìn thấy cậu, vi huynh thật sự xấu hổ đến cực điểm.   

Đồ đệ của Vương lão cũng nâng ly rượu nói với Giang Khương.   

Thấy hai vị sư huynh kính rượu, Giang Khương cũng đành bưng ly rượu lên, cười nói:   

- Hai vị sư huynh quá khen rồi, tiểu đệ cũng chỉ là may mắn quen thuộc với chứng bệnh này mà thôi. Chỉ là may mắn, may mắn.  

Hồ lão cười tủm tỉm nhìn ba người nâng ly, sau đó nói với Trương Nhạc bên cạnh:   

- Trương Nhạc, kính rượu hai vị lão sư đi.   

- Vâng.   

Trương Nhạc đang bị lạnh nhạt, trong lòng cảm thấy không vui, nghe sư phụ nói, liền vội vàng nâng ly kính hai vị lão sư.   

Buổi trưa, Giang Khương uống cũng không nhiều, sau khi uống được hai ly thì bị Hồ lão chặn lại.   

- Chiều nay Giang Khương còn phải đến trường Đông Nguyên dạy, uống tạm hai ly thôi. Chờ có cơ hội, sẽ bảo nó kính hai vị lão sư mấy ly.   

Nghe Hồ lão nói, hai vị lão sư vừa kinh hãi lẫn ngạc nhiên:   

- Tiểu Giang còn dạy ở trường Đông Đại sao?   

- Đúng vậy.   

Hồ lão mỉm cười vuốt râu:   

- Giáo viên của trường Đông Nguyên có chút thiếu hụt, cho nên đã mời tôi đến dạy. Nhưng tôi nào có nhiều thời gian như thế. Vừa lúc Trung y của Giang Khương cũng vững, hơn nữa còn trẻ tuổi thì suy nghĩ thông thoáng hơn, giảng bài còn tốt hơn so với tôi. Vì thế đại đa số thời gian đều do nó giảng.   

Nghe giọng nói có chút kiêu ngạo của Hồ lão, hai vị lão y sư cũng chỉ có thể cảm thán:   

- Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy.   

Xế chiều, bởi vì Ngô Vương hai lão còn chưa đi, Hồ lão tất nhiên là không thể rời đi được. Cho nên chỉ có một mình Giang Khương đi dạy.   

Nhưng Giang Khương lại cảm thấy quen. Không có Hồ lão nói trước đó, hắn giảng bài tự nhiên cũng thuận lợi hơn nhiều.   

Nhưng khi Giang Khương vừa mới bước vào cổng trường, liền cảm thấy có chút không thích hợp, thấy ánh mắt một số sinh viên nhìn mình có chút quái lạ.   

Một cô bạn nữ sinh béo tròn mở to cặp mắt, không hề xấu hổ mà nhìn hắn thật lâu.   

Một bạn nam dáng người gầy ốm cũng cố mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Giang Khương.   

Một bạn nữ tướng mạo xinh đẹp lại càng ngạc nhiên, sau khi nhìn hắn vài lần, đột nhiên lấy ra điện thoại di động, nhìn thoáng qua điện thoại rồi lại nhìn hắn.   

Thấy vậy, Giang Khương chỉ cảm thấy tóc gáy của mình dựng lên.   

- Bọn họ làm gì vậy?   

Giang Khương xác nhận bạn nam sinh này không phải là sinh viên đang học y, rốt cuộc nhịn không được, thầm nghĩ:   

- Bạn học này, bạn nữ nhìn một chút thì cũng thôi đi, cậu nhìn chằm chằm tôi để làm gì chứ?   

- Giang lão sư, thầy chính là Giang lão sư.   

Rốt cuộc cô gái cầm điện thoại di động hưng phấn gọi tên Giang Khương.   

Giang Khương đưa tay đẩy cặp mắt kính, nhìn cô bạn nữ sinh đang hưng phấn, có chút kinh ngạc:   

- Xin chào, xin hỏi có chuyện gì không?   

Nghe Giang Khương đáp lại, cô bạn có chút xấu hổ, chạy đến giơ cao điện thoại, nói:   

- Giang lão sư, thầy có thể chụp với em một tấm ảnh không?   

- Chụp ảnh?   

Giang Khương nhìn điện thoại của cô bạn, rồi lại nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô, thật sự là không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng cũng không đành lòng từ chối, đành gật đầu:   

- Đương nhiên là có thể.   

- Vâng.   

Cô bạn vội vàng chạy lên, vẻ thẹn thùng đã sớm không còn, chỉ còn sự đỏ bừng do hưng phấn.   

Trong lúc Giang Khương đang rối rắm không biết nên nhờ ai hỗ trợ chụp, bạn nữ kia đã tiến sát bên cạnh hắn, sau đó kiễng chân, mặt sát mặt Giang Khương, tay phải đưa điện thoại lên cao, cách một tiếng, bóng đèn flash lóe lên, xuất hiện gương mặt đang mơ màng của Giang Khương.   

- Cảm ơn Giang lão sư.   

Cô bạn nhìn vào tấm ảnh, gương mặt thanh tú lại ửng đỏ, sau đó vẫy tay Giang Khương rồi vui mừng chạy đi, để lại Giang Khương đang sững sờ, tay sờ lên mặt. Cảm giác trơn mịn trộn lẫn mùi thơm vẫn còn.   

- Chẳng lẽ đây chính là “tự sướng” trong truyền thuyết.   

- Giang lão sư, em cũng muốn chụp ảnh với thầy.   

Bạn nữ sinh béo tròn thấy vậy, liền hưng phấn kêu to, cầm điện thoại di động vọt đến.   

Nhìn hai má phúng phính đang chạy đến mình, sắc mặt Giang Khương cứng đờ, vội vàng ôm lấy bạn nam sinh ốm như khỉ đói kia nói:   

- Bạn học này ơi, mau giải quyết giùm tôi với.