Binh Vương Thần Bí

Chương 909




- Sao? Bên kia là chỗ bế quan?   

Trong Thiên Y Viện, không ít cao thủ Thiên giai kinh ngạc nhìn về một phía.   

- Ba động thật mạnh. Là ai đang tu luyện vậy?   

Mọi người cho đến bây giờ chưa từng nhìn thấy linh khí cường đại như thế. Không biết là ai lại lợi hại như vậy? Chẳng lẽ có người đột phá Thiên giai? Nhưng dường như lại không giống.   

Mọi người lại nhao nhao hỏi thăm.   

- Giang Khương? Lại là Giang Khương? Tu luyện nội khí, linh khí lợi hại như vậy, chẳng lẽ muốn đột phá? Không phải chứ?   

Nghe nói là Giang Khương, mọi người lại hoảng sợ. Mà cũng đúng. Giang Khương bất quá mới có 26, 27 tuổi mà đã đạt đến trình độ đáng sợ như vậy. Cũng chỉ có tình huống lần này mới có thể giúp cho hắn mạnh đến như vậy được.   

Chẳng qua, tiểu tử này đang tu luyện công pháp gì mà có ba động cường đại như thế? Hay là hắn đã uống đan dược có hiệu quả kinh khủng? Nhưng bất luận là cái nào, cũng không phải bình thường. Hơn nữa, người bình thường căn bản sẽ không chịu nổi. Với tuổi tác của Giang Khương, nếu dựa vào thực lực hiện có để đạt đến trình độ kinh khủng kia là không có khả năng. Không có căn cơ vững chắc, vô cùng có khả năng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Tại sao Giang Khương lại làm như vậy? Mọi người cùng nhau suy đoán nhưng lại không tìm được lời giải thích hợp lý.   

Ngay cả đám người Từ Khải Liễu cũng cảm nhận được khí tức khổng lồ kia tràn ra. Tất cả đều ngạc nhiên. Rốt cuộc Giang Khương đã làm sao mà có được động tĩnh lớn như thế?   

- Tên tiểu tử này, nhất định là đã uống Thanh Vân Đan? Nếu không, tại sao lại gây ra động tĩnh lớn đến như vậy? Chẳng lẽ Từ Khải Liễu lại thưởng Thanh vân Đan cho Giang Khương? Thanh Vân Đan là đan dược luyện khí cực phẩm của mọi người, Giang Khương làm sao mà đổi nổi?   

Sau khi Chu Thế Dương biết được nguyên nhân, gương mặt đầy vẻ phẫn nộ, lập tức mở máy tính kiểm tra thuốc dữ trữ của phòng dược.   

Lúc trước, ông ta vì đổi một viên Khai Tuệ Đan mà tốn hơn một nửa điểm tích cóp cả đời. Tuy nói bây giờ Giang Khương đã luyện chế được đan dược siêu phẩm, giá đổi thuốc cũng đã hạ xuống rất nhiều. Nhưng Thanh Vân Đan cũng không phải là đan dược Giang Khương có thể đổi được. Nghĩ đến nghĩ lui, cũng chỉ có đám người Từ Khải Liễu vì cá nhân mà cho không.   

- Hừ, đám người này lại dám âm thầm tặng không đan dược siêu phẩm. Để tôi xem các người ăn nói như thế nào với mọi người đây?   

Chu Thế Dương lẩm bẩm, đưa tay nhấp vào máy kiểm tra hàng tồn của phòng dược. Là Thiên y sư, ông ta có quyền hạn kiểm tra những thứ này.   

Nhìn qua một lần, sắc mặt liền biến đổi, bởi vì Thanh Vân Đan vẫn còn đủ mười tám viên.   

- Không thiếu? Chuyện gì xảy ra vậy?   

Chu Thế Dương ngạc nhiên. Ông cẩn thận xem lại ghi chép hàng tồn kho một lần, phát hiện ngoại trừ ông ta đổi một viên Khai Tuệ Đan ra thì hôm nay chỉ có ba viên đan dược siêu phẩm xuất kho mà thôi.   

Hơn nữa ba viên đan dược siêu phẩm này là Luyện Cốt Đan, loại đan dược rẻ nhất trong các loại đan dược siêu phẩm.   

Sau khi sửng sốt, Chu Thế Dương nhìn con số bên trên, sau đó mở ghi chép của kho Luyện Cốt Đan ra, muốn xem là ai có nhiều điểm đến như vậy. Đổi một viên đã là quá khó rồi, hơn nữa bây giờ còn đổi đến ba viên.   

- Giang Khương?   

Thấy nơi đến của Luyện Cốt Đan, Chu Thế Dương ngây người, Giang Khương muốn sử dụng Luyện Cốt Đan? Đây không phải là thứ đồ chơi mà chỉ có cao thủ ngoại viện mới cần sao?   

Mặc dù nghĩ không ra, nhưng Chu Thế Dương vẫn cau mày. Tuy nói giá đổi của Luyện Cốt Đan rẻ nhất, nhưng Giang Khương chắc chắn không đổi nổi ba viên. Cho dù hắn có thể luyện chế ra được đan dược siêu phẩm, nhưng điểm thưởng cũng không đủ để đổi.   

Nghĩ đến đây, Chu Thế Dương liền tắt máy, bước ra ngoài tìm Từ Khải Liễu nói chuyện. Tuy Luyện Cốt Đan là loại rẻ nhất trong số các loại đan dược siêu phẩm, nhưng nó cũng là đan dược siêu phẩm. Hơn nữa giá trị cũng không rẻ. Nếu đem tặng cho Giang Khương, hoàn toàn vi phạm quy định.   

Nhìn sắc mặt âm trầm của Chu Thế Dương, Từ Khải Liễu ngược lại sửng sốt một chút, không biết lần này Chu Thế Dương lại quậy ra chuyện gì nữa, liền cười hỏi:   

- Lão Chu, bên phía Huyết tộc sẽ rất nhanh sắp xếp người đàm phán với chúng ta. Tại sao ông lại còn thời gian chạy đến chỗ của tôi?   

- Viện trưởng, hôm nay tôi thấy phòng Dược có chuyển đi ba viên Luyện Cốt Đan, là chuyển đến chỗ Giang Khương. Tôi tò mò không biết Giang Khương kiếm đâu ra nhiều điểm để đổi như vậy?   

Nói đến đây, Chu Thế Dương lại nhìn Từ Khải Liễu một cái, lạnh giọng nói:   

- Khi tôi đổi một viên Khai Tuệ Đan, tôi đã phải tốn hơn một nửa điểm tích cóp cả đời. Mặc dù giá của Luyện Cốt Đan rẻ, nhưng cũng không thể dùng tư quyền cho không như thế. Đây là không tuân theo quy định của viện.   

Nghe Chu Thế Dương nói, Từ Khải Liễu sững người, sau mới hiểu ra nguyên nhân Chu Thế Dương đến tìm mình, liền cười nói:   

- Liên quan đến ba viên Luyện Cốt đan, tôi muốn giải thích một chút.   

- Lần này Giang Khương bắt sống được Huyết tộc cao cấp, hơn nữa còn giết chết mấy Tử tước, lập được công lớn, hội Viện ủy còn chưa thưởng cho cậu ấy. Căn cứ theo yêu cầu của Giang Khương, cộng thêm nhu cầu sử dụng Luyện Cốt Đan cũng không lớn, cho nên tôi, lão Liêu và Mộc Dương đã đồng ý tặng cho Giang Khương hai viên. Viên còn lại Giang Khương sẽ dùng điểm để đổi. Cậu ấy trả trước một nửa, còn lại một nửa sẽ trả trong vòng một năm.   

Nghe Từ Khải Liễu nói, sắc mặt Chu Thế Dương hơi biến đổi. Ông ta cố ý đến gây phiền phức, nhưng lại không nghĩ đến có chuyện như vậy. Dựa theo lời giải thích của Từ Khải Liễu, như vậy đã quá hợp lý rồi, chẳng qua chỉ hừ lạnh một tiếng:   

- Huyết tộc cao cấp phần lớn đều do ngoại viện bắt sống, chứ không phải một mình Giang Khương. Thưởng như vậy không khỏi quá cao đi.   

Nhìn gương mặt tràn đầy vẻ không cam lòng của Chu Thế Dương, Từ Khải Liễu mỉm cười nói:   

- Lão Chu, tình huống lúc đó ông cũng nhìn thấy. Giang Khương thật sự đã lập được công lớn. Hơn nữa, lần này có thể dùng đám Huyết tộc cao cấp đó để đổi lại nắp Tế Thế Đỉnh, Huyết Linh Thảo và một số những vật khác. So sánh lại, hai viên Luyện Cốt Đan thật sự chẳng đán vào đâu. Nói sau, cậu ấy yêu cầu ba viên, nhưng lại không hề có chút ưu đãi, chẳng qua chỉ là cho trả chậm một nửa trong một năm. Lão Chu, ông cảm thấy như thế nào? Giang Khương vì viện mà lập được nhiều công lao như thế, lại luyện chế được đan dược siêu phẩm, thoáng cho cậu ấy một chút cũng không phải là không được chứ?   

Bị Từ Khải Liễu nói như vậy, sắc mặt Chu Thế Dương thay đổi mấy lần, sau đó chỉ hừ lạnh, không nói nữa.   

Phù phù phù! Khí tức khổng lồ tràn ngập cơ thể và không gian chung quanh.   

Không biết qua bao lâu, Giang Khương thở ra một hơi, ngửa đầu xoay người lăn dưới đất, há miệng thở hổn hển.   

- Mẹ, mệt chết đi được.   

Giang Khương nằm dưới đất, lúc này mới rảnh rỗi nhìn đồng hồ trên tường, phát hiện hắn đã luyện Ngũ Cầm Hí suốt mười hai tiếng.   

Nói cách khác, hao phí mười hai tiếng mới hấp thu hết một viên Thanh Vân Đan. Bây giờ, Giang Khương chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức. Tuy nói dược lực của Thanh Vân Đan khổng lồ, có thể khiến cho bắp thịt và xương cốt được cường hóa, nhưng ảnh hưởng sinh lý vẫn phải có.   

Cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể, hắn cảm thấy năng lượng khí tức lưu động trong hai mạch Nhâm Đốc tăng nhanh hai phần so với trước kia.   

Năng lượng tích trữ của hắn trong mười hai tiếng đã tăng lên thêm 11%, nhưng khí tức năng lượng lưu động đã tăng lên hai thành, đại diện cho việc sau này hắn đối với việc hấp thu năng lượng sẽ tăng nhanh hai thành. Bất luận là trong tu luyện hay là trong chiến đấu, tốc độ tiêu hao năng lực cũng giảm bớt hai thành. Tốc độ công kích và tính lưu loát cũng gia tăng, đồng nghĩa với việc thực lực của hắn đã gia tăng.   

Tuy nói giá một viên Thanh Vân Đan khá đắt, nhưng tiền nào của đó. Trong tay hắn vẫn còn tám viên, trong lòng Giang Khương cảm thấy rất thoải mái. Tuy nói hiệu quả của viên Thanh Vân Đan đầu tiên mới là tốt nhất. Sau này cứ mỗi lần uống một viên, hiệu quả sẽ giảm bớt một ít. Nhưng chín viên cũng đủ để cho thực lực của hắn nâng cao gấp mấy lần.   

Khi linh khí khổng lồ chậm rãi tản đi, các cao thủ vẫn luôn chú ý đến chỗ này cũng không biết là thất vọng hay là thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng xong rồi. Mười hai tiếng lận! Đúng là dọa chết người. Nếu đổi lại là mình, kinh mạch đã sớm nổ tung mà chết. Đây đúng là một tên quái vật.   

Nằm một hồi trên mặt đất, đợi cảm giác khá hơn một chút, Giang Khương mới bước vào nhà tắm, sau đó nằm lên giường ngủ một lát.   

Ba tiếng sau, khi tỉnh lại, hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái, ngược lại cũng không chần chừ, tiếp tục đổ ra một viên đan dược trắng như tuyết. Đây chính là Luyện Cốt Đan.  

Tiện tay bỏ viên đan dược này vào miệng, Giang Khương ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu vận hành Ngũ Hành Vận Khí Pháp.   

Sau khi nuốt viên thuốc vào bụng, Giang Khương liền cảm nhận được trong bụng bốc lên một luồng khí ấm áp, sau đó men theo hai mạch Nhâm Đốc lan tràn bốn hướng. Đồng thời, nhờ có Ngũ Hành Vận Khí Pháp thúc đẩy, nguồn năng lượng đó chậm rãi di chuyển theo kinh mạch, vận hành đến xương cốt toàn thân.