Binh Vương Thần Bí

Chương 804




Vị Y sư nhất phẩm thủ tịch kia nghe Giang Khương nói vậy, lại thấy nụ cười nhạt lóe lên trong mắt Giang Khương, trong lòng ông bất giác cảm thấy căng thẳng. Ông quyết định dùng lời lẽ giúp Giang Khương bình tĩnh trước rồi tính sau. Lúc này thật sự không thể nào quấy rầy mấy vị Thiên y sư được. Ông lập tức nhìn Giang Khương trầm giọng khuyên nhủ:   

- Giang Khương, Hội đồng viện đã đưa ra quyết định, cậu không nên làm bậy. Hội đồng viện đã quyết định sẽ bồi thường cực lớn cho cậu. Giờ đừng quấy rối các Thiên y sư, nếu để xảy ra vấn đề, cậu sẽ không gánh nổi đâu!   

- Haha... Tề Thế Đỉnh do tôi cướp về, cũng do tôi luyện chế sửa chữa, giờ các người nói muốn lấy là lấy sao? Còn chưa được sự đồng ý của tôi, bất chấp tôi sẽ chịu phản phệ cưỡng ép cướp đi, đẩy tôi vào hiểm cảnh? Có chuyện đơn giản thế à?   

Ý cười nhàn nhạt trong mắt Giang Khương càng đậm, tiếp tục sải bước đi về phía Tề Thế Đỉnh.   

Hai vị tiên sinh ngoại viện thấy Giang Khương không chịu nghe khuyên ngăn lúc này cũng bước lên phía trước ngăn cản. Y sư nhất phẩm thủ tịch sắc mặt lạnh lẻo, trầm giọng quát lên:   

- Ngăn lại trước đi...   

Nghe vị y sư này ra lệnh, hai vị tiên sinh ngoại viện dẫn theo bốn thuộc hạ chắn trước mặt Giang Khương. Sau đó hai người đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt đưa tay ra chụp lấy Giang Khương. Là cao thủ Thiên vị chiến đấu chuyên nghiệp, kinh nghiệm chiến đấu của hai vị tiên sinh cực kỳ phong phú. Bọn họ cũng nhạy bén cảm nhận được hơi thở tương tự trên người Giang Khương.   

“Thiên vị”, Giang Khương này đã là Thiên vị thật sự rồi. Mặc dù họ không biết vì sao Giang Khương có thể tấn cấp lên Thiên vị chỉ trong một thời gian ngắn ngủi như vậy. Nhưng họ nhớ lại lần trước lúc Giang Khương còn chưa tấn cấp Thiên vị đã có thể đánh Hồ Minh Vũ thực lực không hề kém bọn họ thành ra thế nào. Giờ Giang Khương đã tấn cấp Thiên vị, vậy thì sẽ càng mạnh hơn. Hai vị tiên sinh trong nháy mắt liền đưa ra quyết định. Để đề phòng vạn nhất, họ sẽ liên thủ bắt Giang Khương lại.   

Giang Khương nhìn hai vị tiên sinh đưa tay chụp mình thì cười khẽ một tiếng, trong đầu lóe lên một thông báo: “Tít... Khởi động thiên phú Tốc độ...”   

Tay hai tiên sinh vừa mới đưa ra thì đã cảm thấy mắt hoa một cái, một cơn gió nhẹ từ bên người quét qua, Giang Khương đã biến mất không thấy đâu. Trong lòng hai người căng thẳng, lập tức xoay người giơ nắm đấm ra sau lưng.   

Giang Khương vừa mới lắc mình xuyên qua bên người hai người liền đưa tay nghênh đón hai nắm đấm hai người vừa đánh đến.   

Hắn đã tiến cấp Thiên vị, nhưng chưa từng thật sự dùng thực lực Thiên vị giao thủ với người khác. Có điều Giang Khương không hề sợ hãi. Lúc hắn còn là Địa giai đỉnh phong đã có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với Thiên vị. Giờ hắn đã thật sự vượt qua một cấp bậc lớn, hắn không tin mình không đánh nỗi hai Thiên vị.   

- Ầm...   

Một âm thanh trầm trầm vang lên, mọi người nhìn hai vị tiên sinh ngoại viện đồng loạt bị Giang Khương đẩy lui, còn Giang Khương cũng chỉ lui mấy bước, trong sân trở nên tĩnh mịch.   

Giang Khương không hề dùng kỹ xảo gì mà thật sự đã một mình chống lại hai cao thủ Thiên vị. Hơn nữa ban nãy hắn còn hộc máu, trong tình huống như vậy lại có thể chống cự hai Thiên vị, hình như không hề rơi vào thế hạ phong thì bất giác chấn động.   

- Hahaha...   

Giang Khương nhìn hai người bị đẩy lui, tuy nhiên do hắn đang phân thần nên không thể áp chế được công kích của bảy vị Thiên y sư với Tề Thế Đỉnh, cộng thêm đòn tấn công ban nãy làm nội tạng bị thương khiến cổ họng Giang Khương một lần nữa ngọt ngọt, miệng dòng máu tươi trong miệng phun ra. Nhưng Giang Khương vẫn không kìm được cười to mấy tiếng, phi thân lao về phía Tề Thế Đỉnh.   

Trong tiếng kêu kinh ngạc của mọi người, hai vị tiên sinh mặt biến sắc, chân nhún một cái điên cuồng đuổi theo Giang Khương. Lúc này mấy vị Thiên y sư đang toàn lực thi triển cũng cảm thấy có chuyện không ngờ xảy ra đều không kìm được quay đầu lại nhìn. Họ chỉ thấy một bóng người từ trên đỉnh đầu bay xuống, một bàn chân trắng nõn nhẹ nhàng đặt lên nắp đỉnh.   

Mọi người kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn.   

Họ chỉ thấy một đôi mắt trong suốt như nước ở bên trên lóe lên tia khác thường, sau đó bên tai truyền lên một tiếng hét:   

- Lui ra!   

Mấy vị Thiên y sư còn chưa hồi thần, họ chỉ cảm thấy trong Tề Thế Đỉnh có một hơi thở khổng lồ dâng lên. Sau đó nội khí họ rót vào trong Tề Thế Đỉnh đã bị hơi thở này đánh tan. Nội khí này bay ngược ra, mọi người đành miễn cưỡng tập trung nội khí trong cơ thể để chống đỡ, tránh nội khí bay ngược vào kinh mạch, sau đó bị nội khí bay ngược ra này đánh lui ra ngoài.   

Trong tiếng kêu kinh ngạc, năm vị thiên y sư cộng thêm Mạnh Thiên Phong và Hồ Quang Dương đồng loạt lui ra sau bốn, năm bước, mới miễn cưỡng ổn định bước chân. Ai nấy trong lòng đều kinh hãi nhìn về phía bóng người ban nãy còn chưa thấy rõ.   

- Giang Khương...   

Thiên y sư Chu Thế Dương còn chưa hồi phục tinh thần nhìn thấy Giang Khương đi chân trần, mặc bộ quần áo rõ ràng không vừa người, tóc tai rối bời đang đứng một chân trên Tề Thế Đỉnh. Sau khi lão xác nhận lại lần nữa liền thất thanh kêu lên.   

- Thiên y sư Chu Thế Dương... thấy tôi, chắc ông thất vọng lắm nhỉ!   

Giang Khương đưa tay nhẹ nhàng lau vết máu nơi khóe miệng, nhìn vẻ mặt xanh mét và kinh hãi của Thiên y sư Chu Thế Dương thì nhẹ nhàng cười, sau đó dung chân còn lại giẫm một giẫm lên Tề Thế Đỉnh, nhìn Thiên y sư Chu Thế Dương một chút, sau đó lại nhìn Hồ Quang Dương có vẻ đầy sợ hãi bên cạnh lão, chậm rãi nói:   

- Cái này là của tôi, tôi không cho, các người không thể cướp...   

- Càn rỡ...   

Thiên y sư Chu Thế Dương lúc này đã tỉnh hồn nhìn Tề Thế Đỉnh dưới chân Giang Khương. Lão nghĩ đến bốn viên đan dược mình phải bỏ qua, tức giận quát một tiếng rồi nhào về tới nói:   

- Mày là cái thá gì, cút xuống đây cho tao...   

- Thiên y sư Chu Thế Dương, không được...   

Hai tiên sinh ngoại viện đằng sau đã dừng bước, thấy Thiên y sư Chu Thế Dương nhào về phía Giang Khương đều đồng loạt hét lên.   

Có điều lúc này Thiên y sư Chu Thế Dương đã vô cùng tức giận, làm gì còn để ý đến tiếng hét của họ. Lão chỉ nghĩ với thực lực cao thủ Thiên vị của lão thì sẽ có thể đánh cho Giang Khương té từ Tề Thế Đỉnh xuống, thu thập thằng nhãi này trước rồi tính sau.   

Có điều, lão vừa mới lao đến trước Tề Thế Đỉnh, bắn người lên, đang định khua tay đánh về phía Giang Khương thì đột nhiên trước mắt có thêm thứ gì đó trắng trắng, lúc lão khó khăn lắm mới nhận ra đó là một cái chân thì đã không còn phản ứng kịp, chỉ thấy cái chân kia nhanh chóng lao đến trước mặt.   

- Rầm...   

Thiên y sư Chu Thế Dương tôn quý đã bị Giang Khương đá trúng mặt, sau đó bay ra xa. Cả sân đấu đột nhiên tĩnh mịch, tất cả các y sư và Thiên y sư đều bị chấn động. Đường đường là Thiên y sư có bao giờ bị người ta đánh chứ? Hơn nữa còn trước mặt nhiều người như vậy, bị một người đi chân không đạp một phát lên mặt sao? Thế thì sau này còn mặt mũi đâu mà lăn lộn nữa?   

Ngay cả hai vị tiên sinh ngoại viện vừa mới xông lên lúc này cũng vừa hay đón được Thiên y sư Chu Thế Dương bay đến, hai người vội vàng nhìn hai hàng máu đỏ đang chậm rãi chảy ra từ mũi Thiên y sư Chu Thế Dương, vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác....   

Hình ảnh đó thật sự quá đẹp, khiến người ta không dám nhìn...