Chiếc váy màu trắng bị xé thành mảnh nhỏ, lộ ra da thịt và nội y bên trong. Phần chân váy thì rách từ đầu gối trở xuống, bắp chân trắng như ngọc ẩn hiện. Quanh thân còn dính đầy vết máu.
Trong tình huống này, nhìn vào, người ta sẽ nghĩ rằng cô gái này vừa mới bị cường bạo xong.
Đương nhiên, đây không phải là điều khiến Giang Khương giật mình nhất. Cái khiến hắn giật mình chính là người trước mắt.
Mặc dù cảm thấy quái dị, nhưng Giang Khương rất nhanh phán đoán được người trước mắt bị thương không nhẹ, nhưng không phải là vì bị cường bạo, mà hình như vừa mới đánh một trận với người ta xong. Hơn nữa không phải dùng vũ khí mà là sử dụng quyền cước với nhau.
Vì thế, Giang Khương kinh nghi nhìn gương mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt trước mắt, hỏi:
- Tuyên Tử Nguyệt, cô...
Nhìn Giang Khương, sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt thoáng tốt hơn vài phần, thở ra một hơi, cố gắng dựa vào cái ghế bên cạnh, dùng tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, yếu ớt hỏi:
- Giang...Giang Khương, giúp tôi lấy ít Bạch Dược Vân Nam.
- Được, cô chờ chút.
Giang Khương bay nhanh đến quầy thuốc, lấy ra chai Bạch Dược Vân Nam đưa đến trước mặt Tuyên Tử Nguyệt, sau đó đi rót một ly nước. Bây giờ hắn mới phát giác, Tuyên Tử Nguyệt này thoạt nhìn không đơn giản như vậy.
Tuyên Tử Nguyệt cố sức mở nắp chai Bạch Dược Vân Nam, lấy ra hai viên thuốc màu đỏ bỏ vào trong miệng rồi uống một ngụm nước.
Sau đó, cô lại tiếp tục đổ ra non nửa bình bột thuốc vào miệng rồi dùng nước uống xuống.
Nhìn động tác của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương đứng bên cạnh cau mày, sau đó nói:
- Cô bị thương rất nặng. Đừng lộn xộn, để tôi đỡ cô đi nằm trước.
Nếu là ngày xưa, nghe được người khác muốn ôm mình, Tuyên Tử Nguyệt tất nhiên sẽ hung hăng cho người đó một bạt tai. Nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn Giang Khương, thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, biết Giang Khương cũng không có ý xấu, mà cô bây giờ quả thật đang bị thương nghiêm trọng, căn bản không thích hợp có bất kỳ cử động nào. Bởi vì dùng sức quá nhiều, vết thương sẽ càng nặng hơn.
- Được, làm phiền anh rồi.
Tuyên Tử Nguyệt thoáng im lặng, sau đó miễn cưỡng cười nói với Giang Khương.
Giang Khương gật đầu, sau đó bước qua, thắt lưng hơi khom xuống, tay phải nâng cặp đùi trắng như ngọc, tay trái ôm eo, sau đó nhìn Tuyên Tử Nguyệt đang đỏ bừng mặt, nói:
- Ôm cổ tôi.
Tuyên Tử Nguyệt nhìn cơ thể để trần bên trên của Giang Khương, lại càng đỏ mặt, sau đó cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ Giang Khương. Cô biết, đây chính là biện pháp tốt nhất giúp cô đỡ phải hoạt động cơ thể.
Vững vàng ôm lấy Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương bước vào phòng khám bệnh bên trong.
Mặc dù ôm mỹ nữ trong lòng, nhưng hiện tại Giang Khương cũng chẳng còn tâm trạng hưởng thụ, ngược lại còn cảm thấy mệt hơn. Hắn ở trần thân trên, trong ngực ôm một mỹ nữ, lại được mỹ nữ vòng tay ôm cổ, bên mũi lờ mờ ngửi được một mùi thơm, còn có cảm giác nhẵn nhụi truyền đến từ lòng bàn tay, trống ngực của hắn đột nhiên gia tốc.
Tuyên Tử Nguyệt đang mệt mỏi, cũng không nhận ra điểm bất thường đó của Giang Khương, chỉ là cảm thấy Giang Khương ôm rất cẩn thận, cả người yên ổn hơn không ít. So với vừa rồi cố nén đau, dồn hết khí lực nhảy qua cửa sổ thì thoải mái hơn nhiều.
Cẩn thận đặt Tuyên Tử Nguyệt lên ghế salon, Giang Khương thở hắt ra, nói:
- Đừng nhúc nhích, tôi đi lấy chút nước thuốc truyền dịch cho cô.
Nghe xong, Tuyên Tử Nguyệt thoáng chút chần chừ, sau đó gật đầu. Mặc dù cô không biết y thuật, nhưng cô tin tưởng Giang Khương. Bởi vì Giang Khương không chỉ lợi hại về ngoại khoa, mà còn có những công phu khác không tệ.
Cho nên, mặc dù chưa từng truyền dịch, nhưng tôn trọng ý kiến của người trong nghề, cô cũng không phản đối. Ít nhất cô biết rõ bản thân mình đang bị thương rất nặng. Hơn nữa ngoại trừ dùng một số thuốc trị thương bên ngoài thì cũng không còn kinh nghiệm trị liệu nào khác.
Giang Khương rất nhanh mang thuốc đặt lên bàn, bên trong có hai chai nước thuốc và dụng cụ tiêm.
Cẩn thận cầm lấy tay Tuyên Tử Nguyệt, hắn nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay để tìm mạch, sau đó bắt đầu ghim tiêm vào.
Khi Giang Khương châm kim vào, trán Tuyên Tử Nguyệt hơi cau lại, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng nhỏ.
Nhìn sắc mặt không tính là quá kém của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương mỉm cười, dùng băng dán cố định mũi tiêm, nói:
- Tôi sẽ cho cô uống một ít thuốc cầm máu. Nhưng với tình hình này của cô, tốt nhất là nên đến bệnh viện.
Tuyên Tử Nguyệt lắc đầu:
- Tôi không muốn đến bệnh viện. Uống thuốc, truyền dịch xong, hẳn là không còn vấn đề gì.
Thấy Tuyên Tử Nguyệt không chịu đi, Giang Khương cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Nếu Tuyên Tử Nguyệt muốn đến bệnh viện thì đã sớm đến rồi, nào có chuyện chạy đến đây.
Nhìn Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương có cảm giác có chút khó khăn. Bởi vì hắn nhìn ra được ngực của Tuyên Tử Nguyệt bị đánh nên mới hộc máu. Nhưng cụ thể là tình huống nào dẫn đến thì khó nói. Hơn nữa còn chỗ bị thương nào khác hay không thì cũng khó mà biết.
Nhưng Tuyên Tử Nguyệt là nữ, Giang Khương thật sự không tiện kiểm tra.
Thoáng suy nghĩ một chút, Giang Khương đến phòng trị liệu cầm dụng cụ đo huyết áp, tiến hành đo huyết áp cho Tuyên Tử Nguyệt.
Đo xong huyết áp, Giang Khương thoáng thả lỏng tinh thần. Mặc dù huyết áp hơi thấp, nhưng cũng xem như trong phạm vi chấp nhận được. Trước mắt xem ra, cơ thể Tuyên Tử Nguyệt cũng không xuất huyết quá nhiều. Chỉ cần không mất máu, cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì quá lớn. Như vậy, Tuyên Tử Nguyệt cũng không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng là một bác sĩ cẩn thận, Giang Khương nhìn Tuyên Tử Nguyệt một lúc liền cười khổ:
- Tốt nhất nên để tôi kiểm tra lại cho cô một chút.
- Kiểm tra? Muốn kiếm tra như thế nào?
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Giang Khương, sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt có chút đỏ lên, hỏi.
- Ngực của cô hẳn đã bị tác động nghiêm trọng. Tốt nhất là nên để tôi kiểm tra lại tình huống xương sườn cho cô. Còn nữa, còn phải nghe phổi nữa, để tránh còn có vấn đề nghiêm trọng khác mà chưa phát hiện được. Với lại, còn phải xem xem có bộ phận nào bị thương nữa không.
Giang Khương giải thích.
Tuyên Tử Nguyệt cười khổ:
- Xương sườn có thể bị gãy hai cái. Nhưng vấn đề không lớn. Chủ yếu là bị chấn thương phổi, còn lại thì không có vấn đề gì, uống thuốc là được.
Giang Khương cau mày, nói:
- Nhưng...
Giang Khương còn chưa nói xong, mày liền cau lại, sau đó nhìn ra ngoài cửa phòng khám.
Thấy Giang Khương đột nhiên cau mày, sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt cũng biến đổi, theo tầm mắt của Giang Khương nhìn ra ngoài.
Chỉ là sau khi nhìn thấy, sắc mặt của Tuyên Tử Nguyệt vốn đã ổn hơn một chút liền trắng bệch.