Giang Khương nhìn thấy Hồ Minh Vũ trong chớp mắt đã khôi phục như cũ. Chẳng những chiến lực của gã đã hoàn toàn hồi phục mà ngay cả khuôn mặt vốn tức giận nóng vội kia cũng đã tiêu tan, chỉ còn lại một gương mặt trầm ổn cùng với nụ cười hung tàn. Giờ thì Giang Khương bắt đầu sốt ruột rồi. Hắn quay đầu nhìn viện trưởng Từ Khải Liễu bên võ đài, lớn tiếng hét lên:
- Viện trưởng... Thế này có coi là phạm quy không? Người này dùng thuốc kích thích...
Thiên y sư Từ Khải Liễu nhìn vẻ mặt buồn bực của Giang Khương liền cười khổ lắc đầu một cái, trầm giọng nói:
- Đó là Nguyên Phong Đan... Không phải thuốc kích thích, không tính là phạm quy...
- Nguyên Phong Đan?!
Giang Khương nghe thấy cái tên này sắc mặt liền biến đổi. Viên thuốc kia là Nguyên Phong Đan, chả trách Hồ Minh Vũ lại đau lòng như vậy. Đây thật sự là linh đan gần như có thể cứu người chết sống dậy.
Mặc dù trong kho tư liệu của viện không tiết lộ phương thuốc cụ thể của Nguyên Phong Đan, nhưng Giang Khương nhớ mang máng trong đó có nói Nguyên Phong Đan sử dụng hơn hai loại dược liệu trân phẩm, năm loại dược liệu thượng phẩm trở lên, phối hợp với vô số dược liệu trung và hạ phẩm mới tinh luyện ra được, mỗi một viên đều có tác dụng vô cùng kỳ diệu.
Nên biết Hồng Vân Quả mà Giang Khương từng đổi cũng chỉ là dược liệu thượng phẩm. Hồng Vân Đan dùng Hồng Vân Quả làm nguyên liệu chính để chế ra cũng có
hiệu quả trân quý như vậy. Nguyên Phong Đan này có thể tưởng tượng ra được, ít nhất nó có hiệu quả mạnh hơn Hồi Thiên Châm của Thiên Y viện không biết bao nhiêu lần.
Nhưng Hồ Minh Vũ dùng nó vào thời điểm này thật sự phí của giời quá... Ngay cả Giang Khương nghĩ thôi mà cũng thấy xót của. Nếu mình có một viên thế này dự phòng, chắc chắn như có thêm một mạng nữa. Cho dù là đem đi bán, ít nhất cũng phải trên chục triệu một viên. Một lần ăn mất cả chục triệu, Giang Khương cảm thấy tim mình đã bắt đầu đập loạn rồi.
- Giỏi... mày giỏi lắm...
Hồ Minh Vũ nhìn biểu cảm cổ quái của Giang Khương thì ánh mắt lúc này đã vô cùng sáng tỏ, không còn chút nóng nảy và gấp gáp nào, chỉ còn lại tia lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Khương cười nói:
- Mặc dù thực lực bình thường, nhưng vẫn coi như khá gai góc, có thể lợi dụng lúc tao không để ý...
Hồ Minh Vũ quay đầu nhìn đồng hồ bên cạnh võ đài, sau đó khẽ cười lắc đầu một cái, nói:
- Bây giờ còn tám phút. Có điều bây giờ mày không còn cơ hội nữa...
Giang Khương thở dài, vuốt tay nói:
- Được rồi... Đã bảy phút trôi qua rồi, chỉ còn một nửa thời gian, vậy thì tao nghiêm túc chơi chung với mày...
- Có điều, tốt nhất là chỉ chơi đùa chút thôi, đừng chọc tao nổi giận, ép tao phải đánh cho mày bán thân bất toại gì đó thì không hay lắm đâu...
Giang Khương rất nghiêm túc nhìn gương mặt cười lạnh của Hồ Minh Vũ khuyên nhủ:
- Tao nói thật đấy, cho nên tốt nhất mày cũng coi là thật đi. Tao cũng không muốn bị ông nội của mày để mắt tới đây, như thế phiền phức lắm...
Giọng của Giang Khương không to không nhỏ, nhưng tất cả mọi người bên cạnh võ trường đều rất nghiêm túc nhìn họ, chờ mong sự phát triển phía sau. Cả sân đấu không hề có chút tiếng động nên ai nấy đều nghe rõ ràng đoạn đối thoại của hai người.
Nghe Giang Khương nói vậy, bên cạnh lập tức có người nhảy ra gào lên:
- Thần tượng đừng sợ. Đánh hắn... tôi sẽ cống hiến hai cành Bổ Thiên Cao. Đảm bảo không bại liệt được đâu...
Lời này vừa nói ra, mắt của người bên cạnh cũng sáng lên, lúc này cũng móc túi thuốc trong túi ném vào trong sân, cao giọng kêu lên:
- Thần tượng, tôi cũng bỏ một túi Đại Hoạt Huyết Tán... Đánh hắn đi!
Đã có người dẫn đầu nên cả sân đấu lập tức bốc cháy...
- Tôi bỏ một hộp Tục Đoạn giao... Đánh gãy hai chân hắn đi...
- Tôi có một chai Bổ Huyết Đan, đánh hộc máu đi...
Mọi người vô cùng cuồng nhiệt móc dược liệu tùy thân của mình ra, tranh nhau quăng đến, chỉ sợ Giang Khương không mạnh tay.
Trong tiếng ồn ào huyên náo, các loại thuốc dán chai chai lọ lọ như trời mưa rơi xuống. Cũng may đóng gói các loại thuốc của Thiên Y viện rất tốt, cho dù các loại chai lọ ném đầy trên mặt đất, nhưng không có cái nào bị vỡ nát...
Hồ Minh Vũ nhìn các loại thuốc men bay tới, nghe những tiếng ồn ào huyên náo thì gã vốn học được bài học, bình tĩnh trở lại giờ sắc mặt đã một lần nữa xanh mét, hai nắm đấm siết chặt. Nếu không phải những người xung quanh quá nhiều thì gã đã sớm xông đến, lấy một địch mười, xé nát miệng họ rồi.
Giang Khương đứng đó nhìn chai thuốc, lọ thuốc, hộp thuốc từ bốn phía bay đến, khuôn mặt liền lọ vẻ đồng tình với Hồ Minh Vũ giờ sắc mặt đã đen như đáy nồi, hai mắt suýt chút nữa thì ứa máu bên kia.
Bên này Giang Khương còn đang tính, một hộp Đoạn Tục Giao kia tuy không phải hàng thượng phẩm nhất, nhưng ngoài chợ đen ít nhất cũng được bốn trăm ngàn, Đại Hoạt Huyết Tán cũng trị giá hai trăm năm mươi ngàn trở lên, đúng rồi... Bình Bổ Huyết Đan cũng đáng giá hai trăm bảy hai trăm tám mươi ngàn, còn cả... Những người này đúng là hào phóng quá, chi việc cho mình như vậy, cứ như chẳng cần phải mua bằng tiền vậy.
Tính tới tính lui, trong lòng Giang Khương vui mừng. Đợi tí nữa bảo người của sân đấu giúp mình thu lại, ít nhất cũng có thể bán được bốn năm triệu, lần này mình không đánh vô ích rồi.
Lúc này, bên cạnh có một nữ y sĩ móc trong túi mình nửa ngày, đầu tiên móc ra một cành Hồi Thiên Châm, đang định kích động vứt xuống nhưng tay vừa đưa ra giữa không trung lại chần chừ, chần chừ xót của một lúc lâu rồi vẫn nhét trở lại. Sau đó cô lại móc tiếp nửa ngày trời, cuối cùng móc ra một cái hộp bằng giấy, lại chần chừ nhìn nửa ngày, cuối cùng ngại ngùng đỏ mặt, cắn răng vứt ra, giọng thanh thúy:
- Tôi bỏ một hộp Ô Kê Bạch Phượng Hoàn.. Đánh hắn đi... Đánh hắn kinh nguyệt không đều đi...
Lời vừa dứt, cả sân đấu bỗng nhiên tĩnh mịch, vô số y sĩ đang vẫy tay cầm chai lọ trong tay định ném đi trong nháy mắt cứng đơ tại chỗ, nhìn hộp thuốc đang bay vào trong sân.
- Con em mày... là thật...
Nhìn dòng chữ đen nền trắng và ký hiệu trên hộp, còn cả hình con gà mái trắng ẩn hiện bên trên, trước mắt mọi người cảm thấy vừa tối đen rồi trong nháy mắt lại sáng chói.
- Ộc...
Dưới dược lực cực mạnh của Nguyên Phong Đan, Hồ Minh Vũ vừa miễn cưỡng khôi phục lại một lần nữa hộc ra một ngụm máu tươi.
- Tao phải giết mày... a...
Bạn học Hồ Minh Vũ cực kỳ bi phẫn, không thèm để ý đến trước ngực đã bị một ngụm máu tươi vấy ướt, ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét một tiếng, một quyền đánh nát hộp Ô Kê Bạch Phượng Hoàn, sau đó tức giận lao về phía Giang Khương.
- Con em mày... thằng phá hoại...
Giang Khương nhìn hộp Ô Kê Bạch Phượng Hoàn bị đánh nát, những viên thuốc màu trắng bay khắp nơi thì không kìm được tức giận mắng một tiếng. Hộp thánh dược phụ khoa Thiên Y viện đặc chế này không phải thứ hàng bình thường bên ngoài. Ngoại trừ tác dụng bổ khí dưỡng máu, điều hòa kinh nguyệt gấp mấy lần Ô Kê Bạch Phượng Hoàn bên ngoài thì còn kèm theo tác dụng dưỡng nhan sắc, làm giảm lão hóa. Ở bên ngoài nó được bán với cái giá trên trời, trong mắt mấy phú bà, các bà ấy dám bỏ bảy tám trăm ngàn để mua một hộp...
Bảy tám trăm ngàn mà thằng nhãi này một quyền đập nát, Giang Khương vô cùng giận dữ, đây đều là tiền của hắn đấy.
Hai mắt hắn lập tức đỏ ửng hét lớn, nhảy lên, giơ nắm đấm lao về phía Hồ Minh Vũ.
Trong thoáng chốc, hai người lại đấu một trận, chỉ nghe trong sân thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng nổ vang lên, kịch liệt hơn nhiều so với lúc đầu.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng sôi động trong sân đều giọng hét lên:
- Hay... đánh cho hắn kinh nguyệt không đều!