Vốn Giang Khương đại chiến Bá tước Huyết tộc đã nhấc lên một cơn gió lớn, nhưng lại có tin tức truyền ra, nói Giang Khương quyến rũ người của Cổ môn, lại còn là Sơn Trường đức cao vọng trọng. Gần đây mọi người còn nghe nói vị Sơn Trường kia là một đại mỹ nữ thiên kiều bá mị.
Tin tức vừa ra, các thành viên cấp thấp của Thiên Y Viện trong nháy mắt liền trở nên điên cuồng. Cổ môn là ai, mọi người đều biết rất rõ ràng. Đó là tử địch của Thiên Y Viện từ trăm ngàn năm trước. Nhưng Giang Khương lại có dũng khí quyến rũ người ta, lại còn cướp được một đại đỉnh mang về, tuy nói đã làm mất nắp đỉnh, nhưng coi như là đã cướp được về.
Hơn nữa, mọi người còn nghe nói, trước mặt các vị tiên sinh của ngoại viện, hắn quyến rũ Sơn Trường của Cổ môn một phen, khiến cho vị cô nương đó thần hồn điên đảo, yêu cầu cao thủ Cổ môn thối lui, tránh được một cuộc chiến sinh tử, thuận lợi mang đại đỉnh trở về.
Sơn Trường là một trong ba cự đầu của Cổ môn, thân phận không hề thua kém các Thiên y sư của nội viện. Trong lòng các y sĩ phẩm thấp, điều này chẳng khác nào Giang Khương quyến rũ một tuyệt thế mỹ nữ cấp bậc Thiên y sư, lại còn là của kẻ địch. Quả thật là làm vẻ vang mặt mũi của nội viện.
Địa vị của Giang Khương trong lòng mọi người bay thẳng lên, trở thành thần tượng của đại đa số mọi người.
Khi mọi người nhìn thấy Viện trưởng Từ Khải Liễu dẫn đầu các thành viên của Hội Viện ủy bước vào võ trường, tất cả đều bị rúng động. Bọn họ không nghĩ đến cuộc so đấu lần này lại quá hoành tráng đến như vậy. Ngay cả Thiên y sư ngày thường khó gặp mặt và các thành viên hội Viện ủy đều nhất tề lộ diện.
Sau một phút yên tĩnh ngắn ngủi, toàn bộ võ trường đều sôi trào hẳn lên.
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Ngay cả Hội viện ủy cũng có mặt.
- Tôi không biết. Chẳng lẽ nhân vật mà Giang Khương so đấu lại là nhân vật khó lường?
Quần chúng không rõ chân tướng thấp giọng bàn luận với nhau. Hiển nhiên, người tin tức linh thông, sau khi nhìn kỹ trong số những thành viên của hội Viện ủy, rất nhanh tìm ra được một người xa lạ.
Sau đó đắc ý dào dạt chỉ vào người đang ngẩng cao đầu, vẻ mặt ngạo khí, tiêu sái đi bên cạnh mấy vị Thiên y sư, nói:
- Nhìn thấy không? Là người của Trưởng lão viện đấy, ba mươi tuổi đã là y sĩ nhị phẩm. Hơn nữa nội khí đã đạt đến thiên giai. Lần này hình như là vâng lệnh đến tiến hành chất vấn Giang Khương. Hẳn là người này muốn so đấu với Giang Khương.
- Trưởng lão viện? Đó là nơi nào? Tiểu tử này là y sĩ nhị phẩm sao? Nội khí gần đến Thiên giai? Tại sao lại như vậy?
Mọi người nhìn chằm chằm vào người thanh niên vẻ mặt kiêu ngạo đang chậm rãi đi bên cạnh Thiên y sư.
- Các người không biết sao? Trên Thiên Y Viện chúng ta còn có một Trưởng lão viện. Các Thiên y sư về hưu sẽ đến Trưởng lão viện. Tôi nghe nói tiểu tử này là cháu đích tôn của Thủ tịch trưởng lão Hồ Quang Dương. Các người có nghe nói Hồ Quang Dương không?
- Hồ Quang Dương?
Nghe được cái tên này, đại đa số mọi người đều sửng sốt, nhưng người có thâm niên thì đột nhiên kêu lên:
- Chẳng lẽ là vị Viện trưởng Hồ hai mươi năm trước? Ông ta còn sống sao?
- Đúng, chính là ông ấy. Ông ấy vẫn còn sống và bây giờ đang ở Trưởng lão viện. Nếu ông ấy không còn ở trên đời, tiểu tử kia còn có tư cách đứng bên cạnh mấy vị Thiên y sư sao? Còn có bộ dạng mũi hếch lên trời? Bằng tuổi này đã là y sư nhị phẩm và tu vi nội khí Thiên giai, còn không phải Hồ trưởng lão dùng linh dược hỗ trợ cho y à?
Giọng nói tràn ngập sự ghen tỵ.
- Con bà nó, nếu tôi có một tổ tông như vậy, tôi đã sớm trở thành y sĩ nhị phẩm từ mười năm trước rồi.
Mọi người đều gật đầu, đưa mắt nhìn lại. Quả nhiên bộ mặt của tên tiểu tử này đúng là đáng đánh. Tất cả đều hận không thể lên giúp Giang Khương đá cho hai đá.
- Hy vọng Giang Khương sẽ đánh ngã được tên này. Nhìn y đúng là không vừa mắt thật.
Mọi người đều thầm phỉ nhổ người nào đó. Giang Khương ngoại trừ có một sư phụ là y sư nhất phẩm, còn lại đều là cực khổ bò lên, tính ra nhìn còn thuận mắt hơn nhiều.
Nhưng có người lại phân tích:
- Tôi thấy mặc dù thực lực Giang Khương không kém, nhưng nếu tiểu tử kia không có cái để dựa vào thì sẽ không kiêu ngạo như vậy, trừ phi là y làm bộ. Nhưng có mấy người có thể giả bộ như vậy sao? Các người nói đi.
Mọi người đều gật đầu:
- Đúng vậy, nhưng chúng ta vẫn hy vọng Giang Khương có thể đánh tên kia một trận đã đời mới được.
Thành viên hội Viện ủy bước đến trước võ trường, sau đó ngồi xuống ghế. Thấy tất cả đều đã ngồi vào chỗ của mình, viện trưởng Từ Khải Liễu cũng không nói nhiều, chỉ gật đầu với Hồ Minh Vũ một cái, sau đó nhìn Giang Khương, ánh mắt hiện lên sự nhắc nhở.
Giang Khương không phải kẻ ngu, hiển nhiên biết được Viện trưởng Từ muốn nói cái gì, lập tức gật đầu tỏ vẻ cảm ơn.
Hồ Minh Vũ cũng không nói nhiều, tiêu sái bước lên chính giữa võ trường, sau đó bình tĩnh đứng im một chỗ. Nhìn biểu hiện của y, Giang Khương không nhịn được mà thầm khen một tiếng. Quả thật không phải loại đèn cạn dầu.
Hồ Minh Vũ đứng chính giữa nhìn mọi người chung quanh, thấy ai cũng đang chăm chú nhìn mình. Cảm giác vạn người chú mục thật là tốt, lập tức ngẩng đầu mỉm cười tự đắc:
- Đến đây đi, Giang Khương, chỉ cần cậu kiên trì dưới tay tôi một khắc không bại, tôi sẽ bỏ qua cho cậu.
Lời vừa nói ra, chẳng những thành viên Hội viện ủy phải cau mày mà người khác cũng cảm thấy khó chịu. Tên tiểu tử này thật sự quá đáng. Thậm chí có người quơ nắm tay, lớn tiếng nói:
- Giang Khương, đập hắn đi. Đánh ngã hắn, điểm của tôi anh không cần trả.
Mọi người đều quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Mã Tiểu Duệ. Mặc dù không biết Giang Khương nợ điểm Mã Tiểu Duệ khi nào, nhưng chỉ thoáng sửng sốt, sau đó chung quanh ồn ào hẳn lên:
- Đúng, đập hắn đi, đập hắn đi.
Nghe được tiếng kêu chung quanh, Hồ Minh Vũ đứng chính giữa vốn đang đắc ý đột nhiên tái xanh.