Máy tính khởi động phải tốn chút thời gian, Giang Khương ước chừng tốn ít nhất hơn một phút. Điều này khiến Giang Khương hơi dở khóc dở cười.
Sau khi hắn kiểm tra sơ qua máy tính, Giang Khương thở dài. Máy tính của Hồ lão y sư không tệ, nhưng có quá nhiều rác, hơn nữa còn có đủ các plugin, nói không chừng đã dính virus.
Nhìn thấy vậy Giang Khương cười khổ cười. Máy tính của mấy cụ già nếu dùng nhiều thì đa số đều như vậy, vì họ không biết cách refesh, thậm chí cũng chẳng biết cách diệt virus.
Không còn cách nào khác... Để mình tiện sử dụng, Giang Khương đành phải làm sạch hộ Hồ lão y sư.
Hiện tại trong nước có rất nhiều phần mềm diệt virus đơn giản lại miễn phí, trong tình huống bình thường có thể xử lý khá tốt cho nên Giang Khương cũng lười tốn sức, mở trình duyệt IE lên, dùng google tìm vài phần mềm có liên qua.
Hắn nhanh chóng tải về hai phần mềm làm sạch và diệt virus.
Cũng may là tuy máy tính của Hồ lão y sư chậm nhưng tốc độ mạng không tệ, tải hai phần mềm chỉ cần tốn vài phút.
Sau khi cài đặt xong, Giang Khương mở hai phần mềm ra bắt đầu làm sạch, bằng không với tốc độ của cái máy tính này, hắn rất muốn chết đi cho rồi.
Với tốc độ xử lý ở trạng thái nhanh của phần mềm, khi Giang Khương sắp ngủ gục, cuối cùng hai phần mềm đó cũng thực hiện hết chức trách làm sạch toàn bộ máy tính. Tổng cộng làm sạch 1.3G rác, 19 plugin vô dụng, hơn chục virus.
Giang Khương sờ trán. Nếu không phải hắn biết Hồ lão y sư không phải loại người như vậy thì chắc chắn hắn đã nghi ngờ không biết có phải Hồ lão y sư thường xuyên lên những web đen hay không, nếu không sao bên trong lại xuất hiện nhiều thứ rác như vậy.
Miễn cưỡng chống lại cơn buồn ngủ đang kéo đến, Giang Khương mở trình dyệt lên, sau đó nhập vào một trang web, rồi lại dùng một server ảo, tiến hành liên kết với một địa chỉ khác.
Lúc này đã mười giờ hơn, cơn buồn ngủ kia càng lúc càng nặng nề. Giang Khương đã có kinh nghiệm nên miễn cưỡng chống đỡ. Hắn biết chỉ cần mình cố thêm chút nữa là có thể đủ một giờ đồng hồ.
Có điều lúc này tốc độ chuyển đổi liên kết làm hắn hơi rối rắm... Nghĩ tới đây, Giang Khương không nén được cảm giác muốn mắng người. Nếu ở nước ngoài hắn đã vào được lâu rồi, nhưng ở trong nước vì một vài nguyên nhân phong tỏa, cho nên mình phải thông qua vài cách đặc biệt mới có thể vào được. Hơn nữa, tốc độ tương đối chậm.
Đợi một lúc lâu hắn mới có thể vào được địa chỉ này.
- Bởi vì cơ thể kháng cự kịch liệt hôn mê, tạm dừng hôn mê một giờ.
Giang Khương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm với thông tin vừa xuất hiện trong đầu này. Cuối cùng hắn cũng đã thuận lợi vượt qua thời kỳ thôi miên này. Giờ hắn có thêm một tiếng đồng hồ nữa.
Hắn lại tốn hơn nửa tiếng đồng hồ mới có thể tải được một file nén chỉ mười mấy mb từ trong địa chỉ này.
Sau khi giải nén, Giang Khương tìm hai phần mềm nhỏ bên trong, sau đó nhập mật mã cài đặt, cuối cùng bắt đầu mục đích của hắn.
Ngón tay Giang Khương nhanh chóng gõ trên bàn phím, cuối cùng gõ mạnh xuống phím carriage return. Sau khi nhìn thấy hai phần mềm nhanh chóng vận hành, Giang Khương mới thở phào nhẹ nhỏm.
Thấy mình phải tốn bảy tám phút mới làm được cái dữ liệu nền công kích này, trước mắt Giang Khương hiện lên một khuôn mặt gầy gò, còn cả hai ngón tay thon dài vẫn đang nhảy nhót trên bàn phím như cánh bướm.
- Anh Tích Nghiêm...
Mũi Giang Khương cay cay. Giờ này năm ngoái anh Tích Nghiêm còn đang dạy hắn xâm nhập như thế nào, phân tích số liệu tìm kiếm sơ hở như thế nào, nhưng... Cuối cùng, sau khi Đại Hùng tử trận, cơ thể cao gầy của anh Tích Nghiêm đã nhảy lên họng M134, che cho mấy người cuối cùng của cả tiểu đội rút lui...
Dưới sự thúc giục của đội trưởng, mỗi lần rút lui hắn đều phải chạy đầu tiên. Mỗi lần hắn quay đầu lại đều nhìn thấy sau lưng mình có hai bóng người, Đại Hùng, Tích Nghiêm...
- Anh Tích Nghiêm... Em không quên, mọi người đợi em...
Giang Khương siết chặt sống mũi đang cay cay, sau đó nhìn chằm chằm vào thanh tiến độ trên màn hình, vẫn còn vài số liệu đang nhấp nháy nhanh chóng.
Có điều chưa được bao lâu, lại một cơn buồn ngủ nữa ập đến. Giang Khương nhìn đồng hồ, quả nhiên đã sắp mười một giờ. Xem ra thời gian trì hoãn hôn mê một tiếng đồng hồ này đã gần hết rồi.
- Sao nhanh vậy chứ? Cái tốc độ chết tiệt này...
Giang Khương lại thở dài, đành phải cắn răng chống đỡ.
Giang Khương dùng ý chí mạnh mẽ chống đỡ, da mắt vẫn chùng xuống. Nhưng Giang Khương đã có kinh nghiệm biết quá trình này sẽ không quá dài, cho nên hắn tiếp tục nghiến răng miễn cưỡng chống đỡ năm phút. Trong đầu hắn lại lóe lên dòng thông tin kia. Giang Khương lập tức tỉnh táo trở lại.
Cảm giác buồn ngủ biến mất, Giang Khương xốc lại tinh thần, thở hắt ra, sau đó dùng tay vuốt mặt.
Chống đỡ được lần thứ hai thì thời gian hôn mê chỉ định coi như kết thúc. Chỉ cần hắn không buồn ngủ thì có thể không đi ngủ.
Sau khi xốc lại tinh thần Giang Khương lại liếc mắt nhìn màn hình mờ mờ. Lúc này hắn chỉ nhìn thấy một màn hình màu xanh đang nhanh chóng nhấp nháy.
- Vào rồi...
Giang Khương xốc lại tinh thần, sau đó nhanh chóng gõ bàn phím.
Kho số liệu này tuy cũng khá nghiêm mật, nhưng trước mặt Giang Khương đã từng cùng Tích Nghiêm thử những hệ thống kia, đây chẳng qua chỉ là đứa trẻ con, chỉ cần dùng hai công cụ nhỏ Giang Khương đã nhanh chóng xâm nhập vào trong. Sau đó hắn nhanh chóng tìm được tin tức mà mình muốn tìm.
- Chương Lập Quân, biệt danh Chương Bá Vương... sinh năm 1973... Quê quán thành phố Vân Giang tỉnh Nam... Đã từng vào tù vào lần vì tội cố ý gây thương tích, lừa đảo, hiếp dâm... Địa chỉ thường trú: 1. Số 16 đường Thiên Mã, Hà Tây, thành phố Vân Giang... 2. Căn 1208 tòa nhà số hai khu dân cư Đại Hà Nhã 1 đường Đại Hà, Hà Tây, thành phố Vân Giang... 3. Đường Lâm Giang, quận Vân Viên, thành phố Vân Giang...
Giang Khương nhanh chóng copy lại những tư liệu này, cẩn thận thoát khỏi kho số liệu, sau đó cẩn thận xóa sạch những dấu vết tấn công của mình.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Giang Khương đang định thoát ra khỏi hai phần mềm, bàn tay đột nhiên khựng lại, trong mắt lóe lên tia bừng tỉnh.
Sau khi hắn chần chờ một lúc, hắn lại bắt đầu gõ nhanh trên bàn phím.
Lần này không cần tốn quá nhiều thời gian hắn đã nhanh chóng tiến vào một kho tư liệu khác, nhìn ô tìm kiếm trong khi tư liệu, Giang Khương trầm mặc một chút, gõ:
- Thị trấn Lư Đầu, thành phố Thương Châu, tỉnh Bắc Hà... Trương...
Sau khi gõ vào, ngón tay Giang Khương nhẹ nhàng ấn lên phím carriage return một lúc lâu, vẻ mặt thỉnh thoảng lại thay đổi, nhưng vẫn không ấn xuống...
Quê của đội trưởng, người nhà của anh ấy...
Còn có rất nhiều chiến hữu, người nhà của họ có còn không... có khỏe không...
Học kỳ sau Tiểu Bảo có tiền đóng học phí không?
Vợ của anh Tích Nghiêm, còn có tiền mua thuốc không?
- Đội trưởng... Xin lỗi, em thật sự vô dụng...
Sau một lúc chần chừ, Giang Khương đột nhiên gập người, cúi đầu, đưa tay bưng kín mặt, một dòng chất lỏng nóng bỏng từ lòng bàn tay chảy xuống.