Binh Vương Thần Bí

Chương 722




Khi trạng thái Không Minh khởi động, tất cả các kỹ năng sẽ nhanh chóng hưởng ứng. Cho nên, Giang Khương giống như quỷ mỵ, nhờ kỹ năng Tốc độ chống đỡ, lặng yên không một tiếng động băng qua bức tường, xuất hiện đằng sau một cái máy xúc đất.   

Máy xúc đất không có ai, ngay cả tài xế cũng đã bị Bá tước Phoenix phái đi cầm xẻng cuốc đất thủ công rồi.   

Giang Khương yên lặng đứng đằng sau máy xúc đất, không hề gây ra sự xáo trộn nào cả. Cách đó không xa, một số công nhân vẫn đang xúc đất, đào sạch xung quanh bức tường. Ngẫu nhiên có ánh mắt nhìn sang bên này, thậm chí còn nhìn thấy cả Giang Khương đứng đằng sau máy xúc đất, nhưng không ai có cảm giác kinh ngạc gì cả.   

Giang Khương mặc trang phục màu đen, dưới tác dụng của thiên phú Tàng Phong, dưới ánh mắt của người khác cũng chỉ là một người bình thường.   

Duy chỉ có Dạ Ảnh vẫn đi đằng sau Giang Khương là cảm thấy kinh hãi. Y đứng ngoài sáng, nhưng chỉ cúi đầu một cái, vừa ngẩng lên đã không còn thấy người đâu.   

- Tên tiểu tử kia rốt cuộc đi đâu vậy?   

Ngón tay sờ nhẹ lên sống đao quen thuộc, Dạ Ảnh chớp mắt, cẩn thận đứng ngoài sáng, không hề có bất kỳ động tác nào. Y không phải kẻ ngu. Nếu Giang Khương không xuất hiện, cũng không ra tay trước, y tuyệt đối sẽ không mạo hiểm.   

Người của Cổ môn chưa bao giờ là người nhân hậu và thành thật, đặc biệt là cấp bậc như Dạ Ảnh. Nếu nhân hậu quá thì làm sao còn sống đến tận bây giờ? Cho dù trước mắt có xuất hiện hiện tượng kỳ lạ, y cũng sẽ không động thủ. Cao thủ cấp Bá tước của Huyết tộc không phải cao thủ Thiên giai có thể chống lại. Đặc biệt trong đêm tối như thế này.   

Hai người, một người đứng ngoài sáng, một người đứng trong tối, cứ như vậy mà chờ đợi. Điều khác nhau duy nhất là Giang Khương lẳng lặng nhìn bên kia, quyết định động tác tiếp theo. Còn Dạ Ảnh thì lẳng lặng chờ Giang Khương xuất hiện.   

Dưới trạng thái Không Minh, năng lượng tiêu hao có thể tiết kiệm được chín phần. Cho dù toàn bộ kỹ năng được sử dụng hết, Giang Khương cũng không đau lòng. Mặc dù năng lượng tích trữ của hắn đã gần đạt đến 100%, nhưng chút tiêu hao này, chỉ cần vài ngày là có thể bù lại. Vì thế hắn rất kiên nhẫn chờ thứ đồ kia xuất hiện. Đương nhiên, tốt nhất là có thể chờ đến khi Bá tước Phoenix đến gần hoặc đi ngang qua hắn trong vòng ba thước.   

- Có rồi.   

Một tiếng kêu vui mừng vang lên. Tất cả thanh âm đào đất liền biến mất, chỉ còn tiếng phủi tay cho sạch bùn đất.   

Mọi người trong nháy mắt liền căng thẳng. Tất cả đều ngồi xuống, chờ người đem vật kia ra.   

Giang Khương nắm tay thật chặt, chuôi đao được quấn chặt vào lòng bàn tay, không hề có cảm giác trơn nhẵn, khiến cho tinh thần Giang Khương đang ở trong trạng thái Không Minh cực kỳ ổn định.   

Hắn biết rất rõ, mặc kệ xuất hiện là cái gì, hắn cũng phải cam đoan không cho người khác mang đi. Mà muốn ngăn cản, như vậy sẽ phải đối mặt với bá tước Huyết tộc. Trong tư liệu của Thiên Y Viện nói rất rõ, trong đêm tối, thực lực của cao thủ Huyết tộc sẽ tăng lên trên diện rộng, từ 15% đến 30%.   

Nội ban ngày đã có thể đấu ngang hàng với cao thủ Thiên gia, trong ban đêm lại càng kinh khủng hơn. Giang Khương không biết bá tước Phoenix có bao nhiêu lợi hại, nhưng hắn biết rõ, bình thường cao thủ Thiên giai đã phải dốc toàn lực để ra tay, còn hắn trừ phi là triển khai hết toàn bộ kỹ năng, nếu không thì sẽ không có bất kỳ phần thắng nào. Một người dám can đảm lén đến trước mặt Bá tước Huyết tộc, lại còn trong đêm tối, hắn có thể chống lại được hay không, thậm chí là ngăn cản một khoảng thời gian, một chút nắm chắc cũng không có.   

Về phần Dạ Ảnh ở đằng xa, tâm trạng đơn giản hơn nhiều. Tuy nói trong lòng cũng căng thẳng, nhưng y chỉ muốn biết cho rõ ràng rốt cuộc nó là cái gì. Về phần liều mạng, một chút suy nghĩ cũng không có. Bảo vệ tổ quốc luôn là trách nhiệm của Thiên Y Viện, còn Cổ môn chỉ làm việc ác mà thôi.   

Một món đồ được khiêng lên từ hố người.   

Nhìn thấy món đồ đó, Bá tước Phoenix không thèm để ý đến thân phận tôn quý, cầm lấy một thùng nước sạch bên cạnh, giơ tay đổ xuống món đồ.   

Nhờ nước rửa sạch, món đồ kia mới dần dần lộ ra hoàn chỉnh.   

Đồng tử Giang Khương co rút lại, là một cái đỉnh.   

Cao ba thước, rộng hai thước rưỡi, ba chân hai lỗ, trên thân khắc đầy hoa văn nhìn không rõ lắm. Thấy đám người thở hổn hển nâng lên, sức nặng hẳn là ngoài 200kg.   

Mặc dù cách hai mươi thước, nhưng Giang Khương vẫn cảm nhận được khí tức tang thương phát ra từ cái đỉnh. Từ khi khí tức này xuất hiện, Giang Khương chỉ cảm thấy hình xăm trên vai trái càng lúc càng nóng.   

- Mẹ kiếp.   

Cảm giác từ khi hắn nhìn thấy cái đỉnh, hình xăm liền trở nên kích động giống như một lão hồ ly đói khát nhìn thấy con gà mái mập mạp. Mặc dù bị vây dưới trạng thái Không Minh, ở sâu trong nội tâm của Giang Khương cũng không nhịn được mà cười khổ. Bây giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể liều mạng.   

- Mau mang nó lên xe cho tôi, đưa thẳng đến sân bay.   

Nhìn thấy cái đỉnh này, Bá tước Phoenix xác định đây chính là cái mà hội Trưởng lão yêu cầu, gương mặt tái nhợt liền đỏ ửng. Hai mắt đỏ bừng tràn đầy hưng phấn, yêu cầu công nhân lập tức đưa cái đỉnh này đi.   

Vì đại đỉnh này mà ông ta không quản ngàn dặm xa xôi, mạo hiểm lẻn vào Hoa Hạ. Bí mật của hội Trưởng lão mà chuẩn bị hơn mười năm mới có ngày hôm nay, ngẫm lại, sau khi ông ta trở về, địa vị sẽ tăng lên như thế nào. Càng nghĩ, sắc mặt Bá tước Phoenix lại càng đỏ hơn vài phần, vẻ hưng phấn trong mắt càng nồng đậm hơn.   

Nhìn đám công nhân lắc lư khiêng cái đỉnh ra bên ngoài, đám người Bá tước Phoenix đi bên cạnh, hai mắt Giang Khương nheo lại, nắm tay căng ra, sau đó biến mất ngay tại chỗ.   

- Hả?   

Cảm nhận được có một luồng gió xuất hiện trước mắt mình, gương mặt Phoenix hưng phấn vặn vẹo, kinh hô một tiếng, cả người giống như con chim bay ngược ra ngoài.   

Nhìn thấy mũi đao dính máu, đồng tử Giang Khương co rút lại, trong nháy mắt trường đao lại xẹt qua cần cổ của hai người, đồng thời hai cước một đá, đá bay đám công nhân ra ngoài, nhẹ nhàng đáp xuống bên trên cái đỉnh.   

Dẫm trên đỉnh, Giang Khương hét lớn:   

- Bá tước Huyết tộc xâm lấn, thỉnh cầu trợ giúp.   

Dạ Ảnh ở bên ngoài nghe được tiếng kêu của Giang Khương, không chút chần chừ mà ấn vào bộ đàm bên tai.   

Giữa sân, ai nấy đều kinh hãi nhìn Giang Khương một mình đứng trên cái đỉnh, cùng với hai cơ thể đang phun máu ngay cần cổ, thời gian giống như ngưng đọng lại. Trong thời khắc hạnh phúc, ưu thương luôn luôn đến đột ngột, khiến cho không người nào phản ứng lại được.   

Người phản ứng duy nhất chính là Bá tước Phoenix, kinh hoảng nhìn chung quanh, sợ người của Thiên Y Viện mai phục.   

Nhưng ông ta nhìn chung quanh xong, phát hiện chỉ có một mình Giang Khương, cũng không còn người nào khác, trong lòng mới thoáng yên ổn lại. Dường như đối phương chỉ đến một mình. Tuy nói vừa rồi một đao của đối phương thật sự có chút dọa người, nhưng Bá tước Phoenix liếc mắt liền có thể nhìn ra, sát khí trên người đối phương có dày, nhưng huyết khí rõ ràng không nồng nặc như cao thủ Thiên giai của Hoa Hạ.  

Ngẫm lại ông ta bị một đao của đối phương hù dọa, thậm chí còn mất đi hai thuộc hạ, Bá tước Phoenix liền nổi giận. Bây giờ ông ta đang có rất nhiều nhân thủ trong tay, chỉ cần tốc độ nhanh hơn một chút, hoàn toàn có cơ hội giết chết tiểu tử này, sau đó thuận lợi mang đồ vật đi.   

Lập tức sắc mặt lạnh lại, hai tay giương lên, kêu to một tiếng:   

- Muốn chết.