Giang Khương kỳ thật một chút cũng không cảm thấy vận khí của mình không tốt. Nhớ đến hắn bị Mã Tiểu Duệ đánh cho một trận mới đổi được một điểm, cộng thêm
việc sẽ bị Mã Tiểu Duệ đòi nợ, tâm lý đúng là không được thoải mái.
Còn bây giờ chính là đang buồn ngủ có người đưa gối đến. Nếu nói vận khí không tốt, thật sự là thiên lý không tha. Chỉ là muốn thu lại cái gối, dường như có chút phiền phức.
Đối với nhu cầu gối đầu cấp bách hay là phiền phức nho nhỏ, đối với Giang Khương mà nói cũng không tính là gì.
- Giang thiếu, bên phía Nguyên thiếu dường như có chút động tĩnh, nhưng chúng tôi không có cách nào xác nhận y sẽ nhắm vào người nào.
Người bên phía Cổ môn cũng không thích Giang Khương, nhưng xuất phát từ nghiêm lệnh của Sơn Trường Đại Nhân, lúc này mới sắp xếp nhân thủ đi theo dõi Trương Nguyên.
Đối với kẻ địch đến từ Thiên Y Viện này, người của Cổ môn nghĩ đến nghĩ lui, thấy danh xưng Giang thiếu dường như thích hợp để gọi hơn.
- Có động tĩnh?
Giang Khương thoáng chần chừ một chút liền hiểu ý tứ của bọn họ. Chỉ là hắn không rõ ràng lắm Trương Nguyên sẽ nhắm vào người nào.
Nhưng Giang Khương rất nhanh liền biết Trương Nguyên đã nhắm vào ai.
Hai ngày qua, không khí Bắc Kinh rất tốt. Lúc trước sương mù luôn dày đặc, hai ngày nay sương mù đã tản đi không ít. Giang Khương dưới sự giật dây của Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu quyết định ra ngoài dạo chơi. Xế chiều, Giang Khương lái xe chở hai cô gái và Tiểu Bảo ra ngoại thành dạo mát.
Dọc đường đi gió mát thổi vào, ai nấy đều cảm thấy thích thú. Thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, gió từ ngoài thổi tới, khiến cho Tiểu Bảo phát ra từng trận cười khúc khích.
Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu đều thoải mái đón gió, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, tâm trạng của ai cũng thoải mái.
Giang Khương một tay gác ngoài cửa sổ xe, một tay điều khiển bánh lái. Hắn cảm thấy cuộc sống này không tệ. Đương nhiên, nếu không phải còn có công việc bận rộn cần làm, ngày hôm nay quả thật hoàn hảo.
- Tiểu Bảo, cùng ba ra ngoài chơi có vui không?
Nhìn Tiểu Bảo qua kính chiếu hậu đang cười rất vui vẻ, lộ ra hai cái răng thỏ đáng yêu, Giang Khương cũng không nhịn được mà mỉm cười.
- Vui!
Tiểu Bảo cố vươn hai cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ Giang Khương, lắp bắp nói:
- Ra ngoài chơi với ba rất vui, so với các bạn còn vui hơn nữa.
Chụt! Giang Khương quay đầu, hôn một cái thật mạnh lên gương mặt Tiểu Bảo.
Sau đó cười nói:
- Vậy sau này ba có thời gian rảnh sẽ thường xuyên mang con ra ngoài chơi nhé.
- Vâng, vâng.
Được ba hôn một cái, Tiểu Bảo ôm chặt cổ Giang Khương hơn, hôn một cái lên mặt của hắn.
Giang Khương liền kêu lên:
- Này, nước miếng của con dính đầy mặt ba đấy.
Nghe Giang Khương kêu lên, còn có gương mặt dính đầy nước miếng của hắn, Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt ngồi đằng sau cũng không nhịn được mà phì cười.
Nhìn hai cô gái mỉm cười vui vẻ, Giang Khương cũng mỉm cười. Nước miếng của con trai hắn mà, có sao đâu? Mọi người có thể vui vẻ, cho dù hắn vất vả hơn cũng chẳng sao.
Trên đoạn đường đi, ai nấy đều rất vui.
Reng reng reng. Đột nhiên điện thoại của Giang Khương reo lên. Nhìn điện thoại, Giang Khương liền nghe máy.
- Giang thiếu, có người theo dõi. Anh hãy chú ý một chút.
Nghe bên kia nói, Giang Khương liền sửng sốt, theo tiềm thức muốn phanh xe, nhưng sau đó liền bừng tỉnh:
- Theo dõi? Bọn họ đang ở đâu?
- Bọn họ hiện đang ở trong chiếc xe Subaru địa hình màu đen phía sau anh năm trăm thước, hình như có mang theo vũ khí.
Nghe bên kia nói, Giang Khương liền giật mình. Mặc dù sắc mặt không thay đổi, nhưng tim thì đang co rút. Hắn còn có con trai và hai cô gái trong xe. Tuy nói bản thân hắn không có gì phải lo, nhưng nếu gây ngộ thương cho bọn họ, tất cả hy vọng của hắn đều sụp đổ.
Thoáng hít một hơi thật sâu, Giang Khương trầm giọng nói:
- Các người có thể giết chết bọn chúng hay không?
- Giết chết?
Giọng nói bên kia có chút sửng sốt, sau đó bật cười:
- Giang thiếu, anh đúng là để mắt đến chúng tôi. Cổ môn chúng tôi luôn thấp điều ở Bắc Kinh này, chưa bao giờ có dũng khí gây loạn. Cậu bảo chúng tôi động thủ ở đây, chẳng khác nào làm khó chúng tôi.
- Nếu không, anh gọi điện thoại cho phòng làm việc của Thiên Y Viện ở Bắc Kinh, hỏi xem bọn họ có thể làm không.
Nghe được lời này, Giang Khương cũng chỉ có thể cười khổ. Nếu có thể nhờ phòng làm việc, hắn còn mạo hiểm nhờ người của Cổ môn để làm gì.
Nhìn qua kính chiếu hậu, thấy xe trên đường không ngừng qua lại, theo lý cho dù đối phương có mang theo vũ khí, cũng không dám động thủ ở chỗ này. Hắn thoáng trầm ngâm một chút rồi trầm giọng nói:
- Như vậy đi, các người hãy an bài xe giúp tôi đón vài người.
- Điều này thì được. Bây giờ tôi lập tức an bài xe ngay.
Bên kia đáp ứng rất nhanh. Chỉ cần không để bọn họ ra tay, nể mặt Sơn Trường Đại Nhân, hiển nhiên không thành vấn đề.
Động tác của người Cổ môn rất nhanh. Chỉ qua hai phút đã có một chiếc xe màu đen chạy đến, đi đằng sau xe của Giang Khương, sau đó nhá đèn xin vượt. Sau hai lần, tốc độ liền giảm xuống.
Nhìn kỹ chiếc xe qua kính chiếu hậu, xe của Giang Khương cũng bắt đầu chậm lại, sau đó quay đầu nói với Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt dường như đã ý thức được có chuyện xảy ra:
- Mọi người hãy lên chiếc xe đằng sau đi. Anh còn có chút việc cần làm.
- Được.
Tuyên Tử Nguyệt không chút do dự gật đầu, chỉ có Phan Hiểu Hiểu là khẩn trương nhìn Giang Khương:
- Giang Khương, xảy ra chuyện gì vậy? Không có vấn đề gì lớn chứ?
Giang Khương mỉm cười trấn an:
- Đừng lo lắng. Anh khi nào mà có việc chứ? Yên tâm đi, đổi sang xe kia, nhiều nhất là một tiếng nữa anh sẽ đến đón mọi người.
- Vâng, anh nhất định phải chú ý.
Phan Hiểu Hiểu hỏi hai câu liền gật đầu.
Tiểu Bảo mở to hai mắt nhìn hai cô gái, sau đó nhìn Giang Khương, hỏi:
- Ba, ba không dẫn con đi chơi sao?
- Dẫn, đương nhiên là dẫn rồi.
Giang Khương cười nói:
- Tiểu Bảo, ba và con sẽ chơi một trò chơi nhé.
- Để dì Tử Nguyệt và dì Hiểu Hiểu mang con sang một chiếc xe khác. Chúng ta chơi trò đuổi bắt, xem lúc đó con có thể tìm được xe của ba hay không?
- Hay quá.
Nghe nói có trò chơi, Tiểu Bảo vỗ tay hưởng ứng.
Rất nhanh, chiếc xe Giang Khương đậu lại ven đường. Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt ôm Tiểu Bảo nhảy xuống xe.
Xe Giang Khương chỉ thoáng dừng lại, sau đó tiếp tục chạy về phía trước. Chiếc xe đằng sau cũng nhanh chóng đậu lại ven đường. Đợi ba người lên xe, chiếc xe mới tăng tốc chạy đi. Cả quá trình chỉ mất năm sáu giây, không khiến cho ai phải chú ý, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Nhìn chiếc xe màu đen đã đón ba người Phan Hiểu Hiểu, sau đó rất nhanh biến mất trong tầm mắt, lúc này Giang Khương mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, nói vào điện thoại:
- Tình huống thế nào rồi?
- Bây giờ bọn họ đã đến gần ba trăm thước.
Người bên kia nói:
- Giang thiếu, bây giờ chúng tôi đã giúp anh đón ba người của anh đi. Nếu muốn động thủ, chúng tôi không thể ở lại, chỉ có thể sắp xếp một chiếc xe đằng sau hỗ trợ mà thôi.
- Ừm, đi đi.
Giang Khương gật đầu tỏ vẻ rõ ràng:
- Khi các người đi, xe trợ giúp cũng phải nhanh lên, đừng để người khác chú ý.
- Được.