Nghe Giang Khương đọc một số dược vật, vẻ mặt hưng phấn của Khương Quốc Cường liền ngưng lại.
Có một số loại thuốc ông có ấn tượng, bởi vì vị kia của Thiên Y Viện đã từng dùng qua. Nhưng khi đó cũng đã hao phí của Khương gia không biết bao nhiêu tài lực, vật lực.
Bây giờ nghe Giang tiên sinh nói, đánh giá cũng tiêu tốn không ít tiền. Nghĩ đến đây, sắc mặt Khương Quốc Cường liền tái xanh, nhưng chỉ thoáng qua một chút rồi thôi. Nếu quả thật chỉ có mấy vị thuốc này, hẳn cũng không đến nỗi phá sản.
- Không thành vấn đề, chỉ cần có công hiệu, Khương gia chúng tôi vẫn có thể đối phó được.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Giang Khương, Khương Quốc Cường trầm giọng đáp.
- Được.
Giang Khương gật đầu. Trong chuyện này, nếu hắn đã đồng ý, tất nhiên sẽ cố hết sức, lập tức cười nói:
- Vậy tôi sẽ trị liệu cho Khương lão một lần trước. Chờ mọi người mua đủ dược vật, khi đó sẽ tiến hành lần trị liệu thứ hai. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau ba lần trị liệu, đồng thời sử dụng những dược liệu này trong một tháng, hẳn có thể ổn định tình hình của Khương lão.
- Về phần sau này, chỉ cần dùng một số vị thuốc bình thường, duy trì điều dưỡng liên tục là được.
Có những lời này của Giang Khương, Khương Quốc Cường lại càng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần đúng như lời Giang tiên sinh đã nói, cho dù Khương gia bỏ ra một cái giá không rẻ, nhưng vẫn rất đáng giá.
Dứt lời, Giang Khương đứng dậy, một lần nữa bước đến trước người Khương lão, dùng tay đặt lên ngực, quay sang hỏi Khương Quốc Cường một bên:
- Tỉnh trưởng Khương, phiền ngài chuẩn bị cho tôi một lão Sơn Tham một trăm năm.
- Được được.
Nghe Giang Khương nói, Khương Quốc Cường vội vàng gật đầu. Sơn Tham trăm năm nơi khác không có nhiều, nhưng ở Khương gia là luôn có thường xuyên, lập tức đi gọi điện thoại bảo người chuẩn bị Sơn Tham lâu năm. Nhưng sau đó liền có chút do dự:
- Giang tiên sinh, có cần nấu thành canh hay không?
- Không cần đâu. Mang nguyên trạng đến đây là được.
Giang Khương suy nghĩ một chút rồi nói.
- Ừm.
Khương Quốc Cường chần chừ một chút, sau đó dựa theo lời Giang Khương nói công đạo ra ngoài.
Vừa rồi, Giang Khương đã kiểm tra qua một lần đối với tình huống của Khương lão. Kỳ thật thì tình huống không phải là quá xấu. Khương lão là lãnh đạo thân cư vị trí cao, trừ phi là có người cố ý hạ độc, còn lại thì sẽ không xuất hiện nhân tố khác. Nếu cơ thể xuất hiện thay đổi, đa phần là do bệnh cũ tái phát.
Tình huống của Khương lão chính là như vậy. Nhưng bởi vì tuổi cao sức yếu, phương pháp trị liệu bình thường sẽ khó mà có hiệu quả.
Giang Khương cần làm chính là thông qua tiêu hao nội khí, đả thông kinh mạch phế lạc, kích thích chút sinh cơ cuối cùng của các tế bào bên trong cơ thể Khương lão.
Về phần kích thích chút sinh cơ cuối cùng của Khương lão, Giang Khương cũng không còn cách nào khác, phải thông qua đả thông kinh mạch phế lạc. Nhưng có kết quả hay không thì lại là vấn đề khác.
Phương pháp Thông mạch hoạt lạc, Giang Khương vốn cũng dùng khá nhiều, mà Thiên Y Viện cũng có phương pháp trị liệu tương tự, chỉ là tiêu hao nội khí của mình mà thôi. Nhưng có thể thuận lợi hoàn thành trên người Khương lão hay không thì còn chưa biết.
Có tu vi nhưng không nhất định có được năng lực trị liệu. Có năng lực trị liệu cũng không nhất định tu vi có thể đạt đến trình độ này. Những người đã ngoài cấp bậc y sư vì chuyện này mà mạo hiểm cũng không nhiều.
Cho nên, vị y sư trị liệu trước kia cho Khương lão mới xác nhận việc trị liệu lần hai sẽ rất khó khăn.
Nhưng cũng may, đối với Giang Khương mà nói, điều khiển nội khí tiến hành thông mạch hoạt lạc chỉ là chuyện nước chảy mây trôi. Hơn nữa, với tu vi gần Thiên giai của hắn, đối với người khác mà nói thì rất khó, nhưng đối với hắn dường như không phải như thế.
Vù vù.
Khương Quốc Cường đứng một bên nhìn ngón tay của Giang Khương, giống như điểm nước điểm vào trước ngực lão gia tử, vô cùng thoải mái, nhưng lại cảm giác động tác đó của Giang Khương không hề dễ. Bởi vì ông dần dần thấy được hô hấp của Giang Khương đang nhẹ nhàng dần dần có chút nặng nề.
Hơn nữa, ông rõ ràng nhìn thấy gương mặt của hắn đã toát ra mồ hôi. Đầu tiên là rất nhỏ, sau đó to dần lên rồi trôi xuống cổ.
Nhìn vẻ mặt đầy mồ hôi của Giang Khương, Khương Quốc Cường quay sang nhìn lão gia tử nhà mình. Dưới động tác của Giang Khương, dường như đang lâm vào hôn mê, nhưng ngực và tứ chi đều nhẹ nhàng run lên theo từng động tác của hắn, hơn nữa còn có vận luật.
Nhìn thấy hết thảy, Khương Quốc Cường thở cũng không dám thở. Lần trước khi vị y sư kia trị liệu cũng không có phản ứng như vậy.
Từ ngón tay của Giang Khương, một luồng nội khí mỏng như sợi chỉ chảy vào cơ thể Khương lão, sau đó chậm rãi tản đi bốn phía.
Nửa tiếng sau, lúc này Giang Khương mới điểm xong toàn thân Khương lão, cả người giống như thoát nước, mồ hôi ướt đẫm.
Thấy Giang Khương thở hồng hộc, Khương Quốc Cường vội vàng mang lại một cái khăn sạch, có chút cảm động nói:
- Giang tiên sinh, cậu có muốn nghỉ ngơi một chút không?
- Không cần.
Giang Khương lắc đầu, thở ra hai hơi, nói:
- Sơn Tham đã chuẩn bị chưa?
- Đã chuẩn bị xong rồi.
Khương Quốc Cường vội vàng mang một cái đĩa đến.
Nhìn thứ trong đĩa, hai mắt Giang Khương nheo lại.
Khương Quốc Cường nhìn Sơn Tham đã được cắt thành miếng nằm trong dĩa, rồi lại nhìn lão gia tử đang nằm mê man trên giường, vội vàng hỏi Giang Khương:
- Cái này dùng như thế nào? Có cần nấu canh không?
- Dùng như thế nào?
Giang Khương ngẩn người, sau đó cầm mười mấy miếng Sơn Tham trong dĩa bỏ vào miệng nhai nhai. Cảm nhận được mùi thơm toát ra từ miệng, lúc này mới hài lòng gật đầu:
- Như vầy là được.
- Hơ?
Khương Quốc Cường nhìn miệng của Giang Khương, rồi lại nhìn lão gia tử bên cạnh, một hồi lâu mới phản ứng lại, vẻ mặt gượng cười.