Binh Vương Thần Bí

Chương 68




- Em nói em có bạn trai à, em gọi ra đi... anh muốn xem thử, đó rốt cuộc là ai? Em gọi ra đi... không có ai thích em hơn anh được đâu. Em mà lừa anh, anh sẽ không bỏ qua cho em đâu...   

Giang Khương vừa mới chạy tới gần liền nghe thấy từ trong đám đông truyền đến giọng cười điên cuồng.   

- Ngất... không phải chứ... trò cũ này mà cũng dùng nữa à?   

Giang Khương vừa rẽ đám đông tiến vào, khuôn mặt vừa nở nụ cười khổ.   

- Con bé Tiểu Vũ này xảy ra chuyện gì? Sao lại chọc vào cái thứ điên này...   

Giang Khương khó khăn lắm mới chen vào trong đám người, nhìn thấy cảnh bên trong, khuôn mặt vốn u ám liền tái xanh. Sau đó hắn không kìm được sờ trán, thế này cũng cẩu huyết quá...   

Ban nãy hắn ở phía xa nhìn thấy có người định bắt cóc Tiểu Vũ, cứ tưởng là cường đạo gì, kết quả lại là chuyện này. Thực sự khiến hắn vừa thở phào vừa thấy bất đắc dĩ.   

Con nhóc này đúng là khá xinh đẹp, nhưng sao lại có thứ si tình, lại còn điên cuồng đến mức này chứ.   

- Em gọi điện kêu hắn ra đây... Nếu em không gọi ra được tức là đang lừa anh... Không có ai dám lừa ông đây đâu. Nếu em dám lừa anh, hôm nay ông đây sẽ thu thập em...   

Cái tên này tay cầm một con dao sắc bén, một tay giữ chặt cổ Tiểu Vũ, một tay đặt con dao lên cổ Tiểu Vũ, trong lúc lơ đãng có thể thấy hình như trên cổ Tiểu Vũ đã bắt đầu chảy máu.   

Đôi mắt to trong suốt của Tiểu Vũ lúc này đang ngấn lệ, khóc nói:   

- Ngô Lập Cường... anh... anh đừng làm bậy. Chuyện này chúng ta không thể miễn cưỡng... Tôi thật sự không thích anh!   

- Nhưng ông đây thích em... Em không thể ở cạnh người khác...   

Trong đôi mắt tên này hằn những tia máu, hét lên:   

- Em có biết không, lần đầu tiên anh nhìn thấy em, cả đời này anh chỉ biết em thôi... Em nói em có bạn trai rồi, vậy em gọi bạn trai em ra đây... Anh muốn xem thử là ai? Xem thử rốt cuộc hắn có gì hơn anh?   

Giang Khương đứng trong đám đông cau mày, không khỏi thở dài. Tên này nhuộm nửa đầu màu vàng, tai còn đeo khuyên, thậm chí Giang Khương còn nhìn thấy trên tay có vết xăm, trông không giống sinh viên của trường.   

Hơn nữa không biết thằng nhãi này có chuẩn bị hay là như thế nào? Nó đưa tay ghì Tiểu Vụ đứng sát vào tường, người xung quanh đứng cách bọn họ ít nhất cũng mười mấy mét. Hơn nữa tên này còn cao hơn Tiểu Vũ hai ba chục phân, nó đứng sau lưng Tiểu Vũ nên được che chắn rất cẩn thận.   

Giang Khương cau mày nhìn nhìn, khẽ thở dài.   

- Bạn học à... bạn học... đừng kích động, đừng kích động... Có chuyện gì chúng ta có thể từ từ nói chuyện. Đừng nên làm tổn thương nữ sinh này...   

Mấy bảo vệ bên cạnh đứng một bên, khuôn mặt đau khổ an ủi, sợ tên Ngô Lập Cường này phát điên đâm nữ sinh này, như vậy sẽ tạo nghiệt mất.   

- Ai là bạn học? Các người tránh ra, không liên quan đến các người... cút ra xa cho ông đây... lui ra sau cho ông đây... đại ca của ông đây là Chương Bá Vương của Hà Tây, không muốn chết thì cút ra đi!   

Tên nhãi đầu vàng hai mắt đỏ rực, trừng mắt mắng mấy bảo vệ.   

- Chương Bá Vương?   

Nghe thấy cái tên này, mấy bảo vệ trầm sắc mặt, liếc nhìn nhau một cái rồi nở nụ cười khổ. Chương Bá Vương này không dám chọc, nhưng là mày chạy đến trường, còn gây ra chuyện này, chúng tao có thể không quản sao? Có điều hai người nhìn thấy Ngô Lập Cường ngang ngạnh như vậy cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể lui ra sau một chút.   

- Sao? Khi nào thì cảnh sát đến?   

- Đã báo cảnh sát rồi, chắc nhanh thôi... Ban quản giáo và ban sinh viên cũng đã thông báo, có lẽ sẽ nhanh chóng có người đến...   

- Được... chúng ta cứ bình tĩnh đã, không thể để xảy ra chuyện, đợi người của cảnh sát và ban quản giáo đến rồi tính sau...   

Mấy bảo vệ nói thầm, sau đó lui sang một bên, sợ kích thích tên côn đồ đang mất lý trí này.   

Nhìn bộ dạng đáng thương của Lý Tiểu Vũ, trên cổ còn có cả vết máu, Giang Khương cảm thấy trong lòng đau đớn. Tên khốn này... dám bắt cóc Tiểu Vũ, cả mày và tên Chương Bá Vương gì đó đều xui xẻo rồi...   

- Gọi điện cho bạn trai đi... bảo hắn ra đây... Nếu hắn ra, ông đây tha cho em...   

Tên tóc vàng ghì chặt cổ Tiểu Vũ, lớn tiếng hét bên tai Tiểu Vũ:   

- Đánh à... em đánh à...   

Giang Khương thấy mặt Tiểu Vũ đỏ lên, rõ ràng là bị ghì vào khí quản nên liên tục ho khan. Giang Khương chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói. Tuy nhiên, hắn quay đầu nhìn qua nhìn lại, tạm thời chưa nghĩ ra được cách tốt nhất để cứu Tiểu Vũ.   

Đám đông đang vây xem cách vị trí hai người gần nhất cũng chục mét. Còn con dao của tên điên kia thì đang ấn chặt dưới cổ Tiểu Vũ. Nếu muốn đảm bảo cho Tiểu Vũ không bị thương, cứu cô từ con dao kia không phải chuyện dễ dàng gì.   

Lúc này Từ Thanh Linh và Trương Du Chính cũng vừa chạy tới, cũng nhìn thấy tình hình bên trong. Sắc mặt hai người đều biến đổi, hai người đều biết Lý Tiểu Vũ, đó là học muội năm nhất của khoa y học lâm sàng.   

Hai người biết cô là vì tiểu học muội này tướng mạo xinh đẹp, thuần khiết hay được những kẻ nhiều chuyện nhắc đến. Hơn nữa cô còn đứng đầu trong bảng xếp hạng tân hoa khôi Đại học Đông Nguyên trên diễn đàn Đại học Đông Nguyên, cả Đại học Đông Nguyên không ai là không biết đến. Hơn nữa cả một khoa y học lâm sàng chỉ có một người vào được bảng xếp hạng này, còn hai vị đây lại là Hội phó hội sinh viên khoa y học lâm sàng nên dĩ nhiều đều biết cô bé.   

Hai người không thể ngờ, sức ảnh hưởng của tiểu học muội này lớn đến như vậy, còn có thể khiến cho có người vì cô làm những chuyện điên cuồng đến thế.   

Hai người nhìn khuôn mặt như lê hoa đái vũ của tiểu học muội trong tay kẻ bắt cóc,trong lòng vô cùng lo lắng. Lúc này cuối cùng bên ngoài đã loáng thoáng truyền đến tiếng còi xe cảnh sát “ò e ò e...”   

- Tốt quá, cảnh sát tới...   

Nghe thấy âm thanh này, hai người lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm.   

Có điều, Giang Khương đang đứng trong đám đông liền nhướng mày. Hắn hiểu rất rõ, những chuyện thế này, cảnh sát thường xử lý rất cẩn thận, vì sợ vạn nhất, nên kết quả dễ để lỡ thời cơ tốt.   

Còn nếu mình nhúng tay vào, thì chỉ có thể ra tay trước khi cảnh sát đến. Nếu không, cảnh sát vừa đến, những người vây xem này đều bị đuổi ra xa, đến lúc đó muốn cứu Tiểu Vũ sẽ càng khó hơn. Nghĩ vậy Giang Khương bèn nhiếu mày, cũng chỉ còn cách thử xem.   

Lúc này tên đầu vàng đối diện cũng nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát. Nó càng điên cuồng hơn, dùng sức ghì cổ Tiểu Vũ, điên cuồng hét lên:   

- Gọi điện thoại à... em gọi điện thoại à...   

- Thằng ranh... mày chết chắc rồi...   

Giang Khương thấy Tiểu Vũ bị ghì đến mức mặt mũi đỏ bừng trong mắt liền lóe lên lửa giận, sắc mặt trầm xuống, đưa tay tách đám đông bước nhanh đến, lạnh giọng quát:   

- Buông tay!   

Nghe thấy tiếng buông tay của Giang Khương, tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó đưa mắt nhìn sang. Tên đầu vàng kia tay cũng cứng đờ, nhìn về phía Giang Khương.   

Lúc này Tiểu Vũ vô cùng bất lực cũng nghe được giọng nói quen thuộc, hai mắt đẫm lệ cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bước nhanh đến gần. Cô không khỏi vui mừng, khóc lóc kêu lên:  

- Anh Nguyên...