Binh Vương Thần Bí

Chương 66




Giang Khương đã dần dần chấp nhận thậm chí là bắt đầu thích vai trò thầy giáo của mình. Tuy thỉnh thoảng dạy năm tư khiến hắn cảm thấy không thoải mái lắm, nhưng dần dần hắn cũng quen rồi.   

- Hệ thống kinh lạc được chia thành kinh mạch, lạc mạch, mười hai kinh cân, mười hai bì bộ... Còn kinh mạch lại được chia thành thập nhị kinh mạch, kỳ kinh bát mạch, thập nhị kinh biệt...   

Giang Khương đứng trên bục giản nghiêm túc nói, đồng thời trong lòng đang bày tỏ sự phẫn nộ vì Hồ lão y sư bỏ đi trước.   

Vị trí đối diện với bục giảng, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đến tinh tế đang nhìn người nào đó đeo kính gọng đen trên mặt, nhìn vô cùng nhập thần.   

“Tên này lẽ nào thật sự cận thị rồi sao? Không biết lấy cái kính cận kia xuống trông sẽ như thế nào? Chắc chắn là sẽ không thuận mắt như thế này rồi... Người ta nói con gái mười tám thay đổi, con trai cũng thế. Chắc chắn là do bộ dạng xấu xí hơn trước nên mới phải đeo kính để đỡ hơn chứ gì?”   

Trong lòng Từ Thanh Linh đột nhiên toát ra những suy nghĩ khiến người ta hơi khó tiếp nhận, rồi lại hung hăng nguyền rủa thầy giáo nho nhã đối diện. Mỗi cái giơ tay nhấc chân của hắn không biết hấp dẫn ánh mắt bao nhiêu nữ sinh. Từ Thanh Linh gần như hận không thể lập tức biến anh thầy này thành Trư Bát Giới.   

Còn đồng chí thầy Giang hình như cũng đang chú ý đến ánh mắt có chút nguyền rủa của bạn nữ sinh xinh đẹp này. Hắn đột nhiên cảm thấy mình đang bị cặp mắt đó nhìn chằm chằm từ rất lâu, lâu đến mức khiến hắn hơi mất tự nhiên. Hắn lập tức khẽ nhíu mày, ho khan một tiếng, nhìn đôi mắt to xinh đẹp kia. Trong khi đôi mắt to tròn kia còn chưa kịp hoàn hồn, hắn đã lãnh đạm nói:   

- Được rồi, các bạn sinh viên, tôi sẽ đưa ra một câu hỏi, mời bạn nữ mặc áo xanh lá ngồi chính giữa hàng thứ sau, bạn hãy trả lời giúp tôi, thủ tam âm kinh bao gồm ba kinh mạch nào?   

- Á...   

Mặc dù cảm nhận được từ ánh mắt đối phương là hắn đang gọi mình, nhưng Từ Thanh Linh vẫn ngơ ngác nhìn xung quanh, thậm chí còn đếm lại số hàng ghế mà mình đang ngồi. Sau đó cô nhìn những bạn học xung quanh đang nhìn mình chằm chằm với ánh mắt quái dị, cuối cùng Từ Thanh Linh mới xác nhận: “Á... không sai, tên đó thật sự gọi mình...”   

- Thanh Linh...   

Trương Du Chính nhìn thấy hành động nhìn ngó xung quanh quái dị của Từ Thanh Linh, cuối cùng không thể để yên được nữa, lén lút kéo góc áo Từ Thanh Linh, ý bảo thầy Giang trên bục giảng thật sự gọi cô trả lời câu hỏi.   

Từ Thanh Linh cảm nhận thấy càng lúc càng nhiều ánh mắt đem theo vẻ kỳ dị nhìn mình, mặt cô ngượng ngùng, chần chừ một lúc lâu nhưng vẫn không thể nhớ nổi ba kinh mạch đó là ba kinh mạch nào? Trong lòng cô lập tức tràn đầy oán trách. Bọn tôi học y học lâm sàng cơ mà, đã hai năm không tiếp xúc mấy thứ này, ai mà nhớ cho được chứ?   

Trương Du Chính chính bên cạnh lật sách, đang định nhỏ tiếng nhắc bài, đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt sắc bén như hai thanh kiếm đột nhiên đâm lên mặt mình. Cậu ta không kìm được rụt cổ không dám lên tiếng.   

Từ Thanh Linh đứng đó, mặt đỏ bừng a a một lúc, nhìn cặp mắt đang nhìn vào mắt mình trên bục giảng, cuối cùng không nhịn được, ngẩng phắt đầu, giận dỗi nũng nịu nói:   

- Giang Khương... anh... anh cố ý!   

- Á...   

Những người xung quanh đều lo lắng nhìn cô, nhìn cô hoa khôi của khoa vô cùng đoan trang xinh đẹp này đột nhiên lại như xấu hổ như nhõng nhẽo như giận dỗi thốt lên câu này giữa giảng đường. Điều này khiến không ít người rơi mắt kính.   

- Đúng... tôi cố ý...   

Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp đầy thẹn thùng, đáy lòng Giang Khương bất giác không thoải mái. Hắn không ngờ chỉ mấy năm không gặp, cô nhóc tính cách xấu xí ngày nào lại biến thành thế này. Hắn lập tức cười thất thanh, gật đầu nói:   

- Được rồi, ngồi xuống đi, lần sau đừng tâm hồn treo ngược cành cây trong giờ của tôi nữa nhé...   

- Anh...   

Khuôn mặt xinh xắn của Từ Thanh Linh đỏ bừng, nhìn người nào đó trên bục giảng. Lúc này cô hận đến mức nghiến răng, tuy nhiên nhìn thấy ánh mắt của các bạn khác đều kỳ dị nhìn mình, cô chỉ đành hung hăng giậm, chân, dẩu cái miệng nhỏ nhắn lên rồi ngồi xuống.   

Trương Du Chính ngồi bên cạnh vẻ mặt tối tăm nhìn Từ Thanh Linh đang nghiến răng nghiến lợi trợn tròn mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống anh thầy đang giảng bài trên bục giảng. Đáy lòng cậu ta dâng lên vị chua xót. Rốt cuộc hai người này có quan hệ gì... Thế này được coi là gì? Là liếc mắt đưa tình sao?   

- Công năng của kinh lạc bao gồm liên hệ toàn thân, kết nối với khí quản phủ tạng, lưu thông khí huyết...   

Giang Khương nói suốt cả tiết học liền cầm ly nước lên nhấp ngụm nước. Sau đó, hắn mỉm cười gật đầu nói với mọi người:   

- Được rồi, hôm nay học đến đây thôi. Tiết sau chúng ta bắt đầu ôn tập nguyên nhân gây bệnh trong trung y. Các bạn sinh viên có thời gian thì tự ôn tập trước một lượt đi, như vậy mới đạt hiệu quả ôn tập tốt nhất... Tan học!   

Giang Khương cầm ly nước thảnh thơi đi xuống bục giảng, chậm rãi bước ra khỏi phòng học. Hắn nhìn thấy bên ngoài chẳng biết đổ cơn mưa nhỏ từ bao giờ, khẽ nhướn mày:   

- Ban nãy mới lên lớp thời tiết còn tốt lắm mà, sao đột nhiên lại đổ mưa vậy?   

Cùng với một cơn gió thổi tới, Giang Khương bất giác kéo chặt quần áo, lại phải tốn tiền mua quần áo rồi, haizz... gió thu mưa thu đúng là buồn từng khúc ruột ấy...   

Chậm rãi thở dài, Giang Khương bưng ly nước chậm rãi đi học theo hành lang, hy vọng đợi chút nữa cơn mưa sẽ nhỏ bớt, không cần phải đội mưa trở về.   

- Giang Khương... anh đứng lại cho tôi!   

Nghe thấy đằng sau truyền đến âm thanh thanh thúy mà tức giận, Giang Khương sửng sốt, sau đó hắn nụ cười khổ. Đã mấy năm không gặp, thật sự quên mất tính khí của cô nàng này. Bình thường trông cô nàng dịu dàng ít nói khiến người ta yêu thích, nhưng nếu thật sự chọc giận cô nàng rồi, chỉ cần cô phát hỏa là cũng như một con báo cái xinh đẹp giương nanh múa vuốt.   

Hắn chậm rãi quay người lại, nhìn cô nàng với đôi mày thanh tú nhíu lại, mệnh dẩu lên, đôi mắt to tròn đầy lửa giận đang bước nhanh đến. Giang Khương thoáng cười. Tuy đã ba năm không gặp, thay đổi rất nhiều, nhưng bộ dạng này vẫn khiến người ta cảm thấy quen thuộc.   

- Giang Khương... anh cố ý nhằm vào tôi có đúng không!   

Hai mắt Từ Thanh Linh lóe lên lửa giận, nhìn chằm chằm tên đeo kính đáng ghét trước mặt.   

- Không lễ phép... gọi thầy Giang!   

Giang Khương nhìn thấy bộ dạng tức giận này vẫn đáng yêu như trước, trong mắt hắn lóe lên tia hoài niệm. Sau đó, hắn nghiêm mặt, trầm giọng nói.   

- Anh... anh...   

Từ Thanh Linh nhìn khuôn mặt trong trí nhớ luôn nở nụ cười ấm áp, trước giờ chưa từng tuấn tú như vậy. Trong khoảnh khắc cô không thể thích ứng kịp, chỉ có thể trợn tròn đôi mắt đáng yêu, hung hăng trừng mắt nhìn Giang Khương. Cô nàng đáng yêu này vẫn chưa thể nào phản ứng lại được.   

Nhìn bộ dạng xinh xắn đáng yêu đó, cuối cùng Giang Khương cũng không nhịn được cười, lắc đầu thở dài nói:   

- Ba năm không gặp, không ngờ tính xấu này của em vẫn không thay đổi chút nào...