Cảm nhận được ánh mắt đối phương giống như một con rắn độc đang xẹt qua người mình sau đó không hề dừng lại mà lập tức rời đi, sắc mặt Giang Khương lạnh nhạt cấp bước tiếp tục đi về phía trước, xẹt qua vai đối phương.
Lúc xẹt qua vai, trống ngực của Giang Khương hơi đập nhanh hơn, cố kiềm chế không ra tay với đối phương. Vì trong tích tắc ban nãy hắn cảm nhận được nội khí đã ẩn nấp kia của mình mặc dù lặng yên không một tiếng động, nhưng lại khiến hắn cảm thấy lưu loát chưa từng có. Khiến hắn tự tin phát hiện ra hắn đã mạnh hơn trước trong nháy mắt. Hắn tin trong tình huống này hắn có thể bạo phát ra một kích mạnh nhất, hoàn mỹ nhất.
Có điều, Giang Khương kìm lại, vì đối diện với người phụ nữ kỳ lạ này hắn không hề nắm chắc. Hắn tự tin với một đòn toàn lực của mình, chắc chắn đối phương sẽ bị thương không nhẹ, nhưng sẽ không thể giết được đối phương. Hơn nữa hắn có thể cảm nhận được, đối đối mặt với người phụ nữ này, hắn không thể một đòn giết chết ả vậy thì chắc chắn hắn phải chết.
Đương nhiên, quan trọng nhất là, hắn không thể nào biết được, vì sao hắn lại có cảm giác đề phòng mãnh liệt với người phụ nữ trước mặt này. Hắn có thể cảm nhận được mùi máu tanh nhàn nhạt khiến người ta cảm thấy sợ hãi trên người đối phương. Thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được đối phương chính là kẻ mạnh nhất mình từng gặp. Nhưng hắn không biết lai lịch của người phụ nữ này, hắn không hiểu...
Có điều hắn biết rõ, người có thể khiến mình nảy sinh sát khí dày đặc như vậy, nếu có thể giết được đối phương thì nhất định phải ra tay. Là một chiến sĩ thực sự, cảm giác của hắn đa phần rất linh mẫn. Hắn có thể cảm nhận được sự nguy hiểm ẩn chứa trên người phụ nữ trước mặt.
Người này đột nhiên xuất hiện ở đây càng khiến hắn cảm thấy uy hiếp cực lớn. Với một người có thể nói bốn bên đều là địch mà nói bất kỳ một sự nguy hiểm nào cũng đáng để cảnh giác chứ đừng nói là người phụ nữ khiến hắn cảm thấy cực kỳ sợ hãi và cực kỳ nguy hiểm trước mặt.
Nhưng với tình huống như thế này, hắn miễn cưỡng khắc chế lại. Hắn không muốn mạo hiểm, hiện tại hắn chỉ hy vọng, đừng nhìn thấy người phụ nữ này, thậm chí... trước khi thực lực của hắn mạnh lên, đừng gặp lại ả nữa.
- Tít... thiên phú Tàng Phong dừng lại, tiêu hao năng lượng 2%, hiện tại năng lượng Cửu Vĩ đuôi thứ sáu là 6%...
Nghe thấy dòng tin tức lóe lên trong đầu Giang Khương nhẹ nhàng thở hắt ra, hiện tại hắn đại khái đã hiểu rõ tác dụng của thiên phú mới. Thiên phú Tàng Phong này giúp mình hoàn toàn thu liễm tất cả khí tức, thậm chí có thể khiến bất kỳ cao thủ nào cũng không phát hiện ra sự tồn tại khí tức của mình. Đồng thời trong trạng thái này toàn thân của mình trông có vẻ vô cùng bình thường nhưng lại có thể điều chỉnh đến mức mạnh nhất, có thể bạo phát một đòn mạnh nhất trong tình huống đối phương hoàn toàn không hề phát hiện.
Thiên phú này, có thể nói là lựa chọn tốt nhất khi ám sát và giả heo ăn thịt hổ...
Giang Khương không quay đầu lại, cũng không chần chờ, mà tiếp tục đi về phía trước, đi qua phòng khám Khánh Nguyên, đi qua Đại học Đông Nguyên vẫn không dám dừng bước
- Yamachou đại nhân
Một thanh niên mặt mày tuấn mỹ tà dị cung kính đứng trước người phụ nữ này, cung kính gọi.
- Ừm...
Người phụ nữ hơi gật đầu, nâng tầm mắt nhìn người thanh niên trước mặt. Gương mặt lạnh lẽo trong nháy mắt nở nụ cười, khóe miệng cũng nhếch lên một nụ cười mê người, nũng nịu nói:
- Thế nào?
Đối mặt với nụ cười cực kỳ mê người của người phụ nữ, người thanh niên không dám nhìn, chỉ tiếp tục cúi đầu. Trầm giọng đáp:
- Yamachou đại nhân... đã nhận được tin, Giang Khương kia đã tới Vân Giang, hiện đang ở Văn phòng thường trú của Thiên Y viện ở tỉnh Nam...
- Ừm? Vậy là tốt rồi. không uổng công tôi ở lại đây hai ngày...
Người phụ nữ vươn cổ tay trắng nõn nhẹ nhàng bưng ly trà trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, nhẹ nhàng đưa sát bên miệng, tư thế ưu nhã ngửi hương trà, sau đó chậm rãi nhấp một ngụm nhỏ, trên mặt lộ ra một nụ cười hài lòng, gật đầu nói:
- Uddi, anh cũng khá dụng tâm đấy... Thanh Tâm trà mà cũng có thể kiếm được...
- Không dám không dám, Yamachou đại nhân đại giá quang lâm, Uddi dĩ nhiên phải chuẩn bị vài thứ tốt để hiếu kính chứ...
Người thanh niên tự xưng là Uddi này nghe thấy lời khen của người phụ nữ thì trên mặt cũng lộ tia mừng rỡ, cung kính đáp:
- Yamachou đại nhân... Tôi đã sai người đi giám sát hành động của Giang Khương kia, ngài xem khi nào ngài có thời gian?
- Tùy ý thôi... Hiếm khi tôi đến Vân Giang một chuyến, cứ tùy tiện dao chơi xung quanh cái đã...
Sau khi người phụ nữ đặt ly trà trong tay xuống thì lãnh đạm nói:
- Còn về phần Giang Khương... Khi nào tâm tình tôi tốt sẽ đi xem thử!
- Vâng...
Uddi gật đầu, ý cười trên mặt càng thêm nồng đậm. Bình thường hiếm khi Yamachou đại nhân xuất hiện một lần. Lần này lại đến tỉnh Nam, hơn nữa xem có vẻ còn muốn ở lại thêm vài ngày, xem ra lần này mình đúng là may mắn rồi.
Giang Khương đi dạo xung quanh hai vòng lại tìm một nơi uống hai tách cafe, xác định không gặp người phụ nữ kia nữa, lúc này trong lòng mới thoáng thở phào nhẹ nhỏm, đẩy đẩy gọng kính đen của mình, bước ra khỏi quán cafe đi về phía phòng khám Khánh Nguyên.
Giang Khương đẩy cánh cửa kính quen thuộc, một mùi thuốc khử trùng và thuốc bắc lẫn lộn quen thuộc đập vào mặt. Anh Hoàng đứng trong quầy thuốc đang luống cuống tay chân ứng phó với những bệnh nhân vây xung quanh quầy. Tiểu Mỹ mặc bộ đồ y tá màu hồng phấn bưng khay trị liệu, dường như chân đi không chạm đất chạy về phía phòng trị liệu.
Giang Khương nhìn khung cảnh quen thuộc này khóe môi chậm rãi nở một nụ cười mỉm. Xem ra mình đi lâu như vậy, ở đây tất cả đều vẫn thế, hoàn toàn không có bất kỳ thay đổi gì.
Hắn lẳng lặng đi qua phòng khám, thấy trước phòng khám vẫn đầy người ngồi. Hắn bước đến trước phòng khám khoa nội, thấy một mình Hồ lão y sư đang ngồi trước bàn chẩn mạch, xung quanh là một vòng bệnh nhân đều đang chờ đợi.
- Ồ? Trương Nhạc không ở đây à?
Giang Khương nhíu mày sau đó nhìn những bệnh nhân đang sốt ruột chờ đợi đằng sau. Sau khi hắn mỉm cười liền bước vào trong phòng khám.
- Haizz.... Chàng thanh niên, đừng chen ngang chứ...
Môt bệnh nhân lớn tuổi ở phía sau thấy Giang Khương đi thẳng vào phòng khám thì vội vàng kêu lên.
Giang Khương quay đầu lại cười cười, dưới chân vẫn không ngừng lại đi vào phòng khám trong ánh mắt căm tức của người bệnh, đưa tay mở cửa phòng khám.
- Quả nhiên vẫn ở đây...
Giang Khương đưa tay với bộ đồ làm việc quen thuộc, tiện tay mặc vào, sau đó mới ngẩng đầu lên trong ánh mắt ngạc nhiên của Hồ lão y sư. Hắn mỉm cười đi đến ngồi xuống bàn khám bệnh đối diện Hồ lão y sư, đưa tay gỡ kính đen trên mũi xuống, mỉm cười nói với Hồ lão y sư:
- Sư phụ... lâu lắm không gặp!
- A...
Trên mặt Hồ lão y sư lộ tia vui mừng khó có thể át chế được, nói:
- Đúng vậy... thằng ranh, lâu lắm không gặp...
Mấy bệnh nhân sửng sờ nhìn Giang Khương gỡ kính xuống. Lúc này bên cạnh cuối cùng đã có bệnh nhân cũ vui mừng kêu lên, đồng thời vội vàng bước đến bên cạnh Giang Khương, nói:
- Bác sĩ Giang...
- Bác Đào... lâu lắm không gặp...
Giang Khương mỉm cười, đưa tay ra nói:
- Sao, chứng đau đầu tái phát à?
- Đúng vậy... lại tái phát...
Khuôn mặt vốn hơi đau đớn của bác Đào lúc này mang theo nụ cười vui mừng, đưa tay đặt lên gối bắt mạch, cười nói:
- Hôm nay vận khí đúng là không tệ, lại đụng được dịp ngài quay về, lại phải làm phiền ngài rồi...
- Hahaa... Làm phiền gì à... Bác nói thế này là khách sáo quá rồi...
Tới giữa trưa, cuối cùng Giang Khương và Hồ lão y sư cũng khám hết cho những bệnh nhân này đúng giờ. Dì La giúp việc đã làm xong một bàn thức ăn lớn trong nhà bếp, Hồ lão y sư cởi đồng phụ ra đứng dậy cười nói:
- Đi thôi, ăn cơm đi... Chắc dì La đã nấu món cá kho mà con thích nhất rồi đấy...
- A...
Giang Khương mỉm cười cũng cởi đồng phục ra, sau đó theo Hồ lão y sư đi về phía nhà ăn.
Nhà ăn lúc này đã ngồi đầy người, thấy Giang Khương và Hồ lão y sư bước đến ai cũng lộ vẻ tươi cười, nói:
- Mau... Hồ lão, Giang Khương, chỉ còn chờ hai người thôi...
Giang Khương ăn được mùi vị món ăn quen thuộc, nhìn những người quen thuộc trên bàn đột nhiên ngẩn ngơ như lại quay về lúc hắn vừa tới Vân Giang...
Có điều hắn chỉ ngẩn ngơ trong nháy mắt, hắn hiểu rất rõ, đây chỉ là tạm thời. Giờ hắn đã không còn là hắn trước kia. Cho dù hắn muốn cũng không thể đơn thuần như trước được nữa... Trừ phi hắn có thể đạt đến trình độ có thể nắm chắc được tất cả...
- Giang Khương... mau ăn đi, ăn đi... Đây là những món con thích nhất đó...
Dì La đối diện cười tỉm tỉm vui mừng nói với Giang Khương.
Giang Khương cuống quít gật đầu đáp:
- Ui da... Vẫn là dì La tốt với con nhất..
- Giang Khương... Lần này con về rồi thì không đi nữa chứ?
Dì La nhìn Giang Khương ăn từng miếng thức ăn lớn liền vui mừng hỏi.
Hồ lão y sư nghe vậy liền cười nói:
- Dì La... đừng nói lung tung. Giờ thằng nhóc này đang có tiền đồ, có thể thỉnh thoảng quay về ăn món ăn cô nấu là cô nên mãn nguyện rồi...
Giang Khương mỉm cười nói:
- Dì La, vẫn phải đi ạ. Có điều một năm này chắc không có việc gì thì vẫn chạy đến đây ăn chực ạ...
- Được được... thế thì tốt...
Dì La vui mừng nói:
- Đến đi, chỉ cần con đến là dì vui rồi...
Hồ lão y sư mỉm cười nói:
- Sao đột nhiên lại định quay về một năm vậy?
- Không còn cách nào khác, cấp trên yêu cầu ạ...
Giang Khương nhún vai cười nói:
- Gần đây đúng là bị giày vò quá, được an dật một chút cũng tốt...
- Cấp trên yêu cầu...
Hồ lão y sư ngẩn người, cảm thấy rất khó hiểu. Cấp trên không bảo Giang Khương ở lại Bắc Kinh mà lại sắp xếp về tỉnh Nam làm gì? Nghĩ tới đây, Hồ lão y sư có chút lo lắng.