Binh Vương Thần Bí

Chương 606




- A!   

Thấy Giang Khương bay về phía mình, gã đệ tử trẻ tuổi vốn đã đề phòng, thấy bây giờ nhặt được tiện nghi, tất nhiên là không bỏ qua. Hơn nữa, Đại sư huynh bị hắn hại chết, khi ra tay lại càng không lưu tình.   

Lập tức hét lớn một tiếng, huy quyền đánh về phía thân hình Giang Khương đang bay đến.   

Mọi người nhìn Giang Khương bay ngược ra ngoài và gã đệ tử trẻ tuổi đang huy quyền hét lớn, ánh mắt hiện lên sự hưng phấn, muốn nhìn thấy kết quả của Giang Khương.   

Nhưng Ngô tiên sinh chỉ hơi cau mày, cảm nhận được sự việc có chút vấn đề. Nhưng ông không tin đối phương đang chật vật như thế lại có thể thoát được một kích toàn lực của đệ tử ông. Ông biết rất rõ thực lực của đệ tử mình. Cho dù không thể làm đối phương bị thương, nhưng muốn đánh đối phương bay trở lại thì không thành vấn đề.   

Chỉ là Ngô tiên sinh còn chưa kịp suy nghĩ hết đã nhìn thấy Giang Khương đang chuẩn bị chạm phải một kích của gã đệ tử, thân hình liền lăng không xoay tròn, sau đó rơi xuống mặt đất. Hơn nữa, Ngô tiên sinh thậm chí còn nhìn ra được sự giễu cợt trong mắt đối phương.   

- Không ổn rồi.   

Ngô tiên sinh vừa mới toát ra ý niệm này trong đầu, còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy Giang Khương xoay tròn lần nữa, bắp đùi giống như không hề bị thương, lưu loát tránh khỏi một quyền rất mạnh của đệ tử ông.   

Sau đó, nương theo xu thế xoay tròn, đôi chân của Giang Khương kẹp lấy cổ tay của gã đệ tử rồi xoay lại, khiến cho các đốt ngón tay bị xoay ngược. Tay trái của hắn thì khóa trái cánh tay của gã đệ tử, còn tay phải thì chế trụ yết hầu, vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở nơi đó.   

Nghịch chuyển phát sinh quá nhanh khiến cho mọi người không kịp phản ứng. Ngoại trừ Ngô tiên sinh vẻ mặt kinh sợ bước lên hai bước, còn tất cả mọi người đều ngơ ngác, không biết tại sao tên tiểu tử đó đã bị thương không nhẹ, khi đánh bay cũng đứng không vững, như thế nào lại đột nhiên trở mình như thế?   

Động tác đó, tốc độ đó là của một người bị thương sao? Bắp đùi của hắn bị thương có thể linh hoạt như vậy à?   

Mặt Ngô tiên sinh tái xanh, nhìn chằm chằm Giang Khương đang chế trụ gã đệ tử của ông, không biết rốt cuộc Giang Khương đã làm như thế nào? Không nói đến hành động của đối phương thật kinh người, lại còn lừa ông một cú ngoạn mục, nhưng bắp đùi của hắn bị thương nặng như thế, làm sao có được tốc độ nhanh như vậy? Trừ phi là hắn không bị thương.  

Ngô tiên sinh lại nhìn chằm chằm bắp đùi Giang Khương, xác định vết thương đó không phải là giả. Máu cũng không phải là giả.   

Thậm chí vừa rồi ông cũng cảm giác được thân hình đối phương cứng ngắc, quả thật là đã bị thương, hành động sẽ không thuận lợi. Nhưng tình huống trước mắt lại khiến cho ông khó hiểu.   

Cẩn thận nhìn vài lần, trong lòng Ngô tiên sinh liền hít một hơi khí lạnh. Bởi vì ông nhìn thấy trán đối phương đột nhiên xuất hiện một tầng hơi nước, gương mặt tái nhợt hơn vài phần. Hơn nữa mùi máu tươi vốn đã phai đi rất nhiều đột nhiên nồng nặc trở lại.   

Xem ra đối phương bị thương là thật, nhưng trong tình huống này lại có thể phát huy được tốc độ kinh khủng như thế, đúng là lợi hại.   

Giang Khương bóp chặt cổ họng của người kia, chậm rãi điều chỉnh hô hấp của mình. Mặc dù đã có hai ngân châm cố định vết thương, nhưng chỉ trong một giây ngắn ngủi kịch liệt hoạt động vừa rồi, đã khiến cho vết thương vốn đã được cầm máu của hắn một lần nữa rách ra.   

Cảm giác đau đớn khi vết thương bị xé rách càng đau hơn vài phần. Đặc biệt trong quá trình xoay người, hắn quả thật phải cắn chặt răng, cho đến khi thật sự khống chế được đối phương, không còn động tác nào khác thì cảm giác đau đớn mới giảm nhẹ vài phần.   

- Mọi người không được lại đây, trong tay tôi có con tin đấy.   

Giọng nói hơi suy yếu của Giang Khương vẫn lộ ra sự bình tĩnh, gương mặt mỉm cười nhìn hai thầy trò Ngô tiên sinh và đám binh lính.   

Có con tin? Giang Khương vừa nói xong liền cảm thấy quái lạ, giống như lời này không phải là nói. Hắn cau mày suy nghĩ một chút, thầm nghĩ: Đúng rồi, trước kia người khác toàn là rống lên đòi giết hắn, bây giờ thì hắn nói quá hào hoa phong nhã, không đủ khí thế.   

Nhưng, mặc dù khí thế không đủ, nhưng tác dụng vẫn không sai. Ít nhất, Ngô tiên sinh và gã đệ tử còn lại đều dừng bước. Đám binh lính thấy Ngô tiên sinh dừng bước cũng vội vàng dừng bước theo, không dám bước qua.   

Nhìn đồ đệ bị giữ chặt trong tay đối phương không thể nhúc nhích, hai mắt Ngô tiên sinh đỏ lên, nhìn chằm chằm Giang Khương, hận không thể một chưởng đánh chết hắn. Cả đời này ông chỉ thu có ba đồ đệ, kết quả đại đồ đệ đã bị giết chết, bây giờ đến tam đồ đệ bị khống chế trong tay đối phương. Lần này tuyệt đối không thể để xảy ra vấn đề.   

Ngô tiên sinh đầy sát khí chằm chằm nhìn Giang Khương, giọng nói giống như ác quỷ từ vực sâu vạn trượng vọng lại:   

- Cậu trốn không thoát đâu. Mau thành thật buông nó ra, thúc thủ chịu trói, ta cam đoan cậu sẽ không bị đau khổ.   

Lúc này, Giang Khương cảm giác được cơn đau từ bắp đùi của mình đã hoàn toàn giảm bớt, gương mặt càng thêm dễ chịu vài phần. Bây giờ hắn có con tin trong tay, muốn kéo thêm vài phút cũng không có bất cứ vấn đề gì.   

Vài phút cũng đủ giúp cho vết thương của hắn khép đến trình độ nhất định. Ít nhất sẽ không ảnh hưởng đến hành động như vừa rồi. Đến lúc đó đi lại sẽ tiện hơn rất nhiều.   

- Ngô tiên sinh, ông cảm thấy lời ông nói tôi có thể tin sao?   

Giang Khương chậm rãi nói. Bây giờ hắn một chút cũng không vội. Từ hành động này của Ngô tiên sinh, hắn biết được một chiêu hắn sử dụng là không nhầm. Quả nhiên có con tin trong tay chẳng khác nào thiên hạ nằm trong tay.   

Nhìn biểu hiện bình tĩnh của đối phương, Ngô tiên sinh chỉ thiếu không phun máu ra.   

Nhưng lúc này, ông cũng chỉ có thể chịu đựng. Ai bảo đồ đệ của ông nằm trong tay người khác làm chi?   

Đương nhiên, Ngô tiên sinh cũng không gấp. Ông không lo lắng chút thời gian này. Dù sao, thời gian kéo càng lâu, binh lính phía sau cũng sẽ đến càng nhiều. Đến lúc đó, khu vực này sẽ bị bao vây, cộng thêm có hai tay súng bắn tỉa, cho dù đối phương có bắt đệ tử của mình, cũng không trốn thoát được.   

Hơn nữa, bây giờ đối phương đang bị chảy máu liên tục, thương thế càng lúc càng tăng thêm. Thời gian kéo dài càng lâu, đối với ông ta càng có lợi, càng có hy vọng cứu đệ tử ra.   

Cứ thế hai người tôi một câu, anh một câu. Lúc này, Ngô tiên sinh thì chờ Giang Khương xuất huyết càng nhiều, binh lính đến càng nhiều.   

Còn Giang Khương thì chờ vết thương của mình khép lại nhiều hơn. Đến lúc đó, muốn chạy cũng có thêm vài phần nắm chắc.   

Cứ như vậy, hai người kéo dài cả năm sáu phút. Giang Khương nhạy cảm cảm giác được thanh âm xoạt xoạt truyền đến từ trong bóng tối càng lúc càng nhiều. Xem ra đã có thêm nhiều người khác đến.   

Đến bây giờ, Giang Khương cảm nhận được vết thương của mình đã khép lại hoàn toàn, vội vàng suy tính trong đầu, biết thời gian không thể chờ đợi được. Nếu người của đối phương đến càng lúc càng nhiều, hắn có muốn chạy thoát cũng không được.   

Nếu thật sự có thêm vài cây súng bắn tỉa xuất hiện, chờ bọn họ tìm được vị trí tốt, tỷ lệ có thể trốn thoát của hắn sẽ giảm xuống rất nhiều.   

Nghĩ đến đây, khóe miệng Giang Khương nhếch lên, sau đó tay kia vẫn đặt lên yết hầu của đối phương, một tay nắm chặt cổ tay đối phương, từ từ thối lui.