Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Giang Khương, Yukiko nghiêng đầu nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, nhạy cảm bắt được một chiếc xe. Cắn môi một cái, cô quay sang nhìn Giang Khương:
- Tổ trưởng Giang...
- Yukiko tiểu thư, làm sao vậy?
Giang Khương đánh tay lái, cười hỏi.
- Phía sau có xe theo dõi.
Yukiko nói.
- Ừ, cứ để bọn họ đi theo đi.
Giang Khương mỉm cười đáp, quay sang nhìn Yukiko đang có chút áy náy, nói:
- Không sao đâu.
- Vâng.
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Giang Khương như vậy, Yukiko có chút hiểu ra. Xem ra vị Tổ trưởng Giang này không đơn giản như cô đã nghĩ.
- Số 1 theo dõi chặt chẽ chiếc xe phía trước. Chúng ta nhất định phải theo kịp.
Ngồi trên xe giám sát, Hà Quyên hưng phấn kêu lên:
- Xe số 2, số 3 chuẩn bị sẵn sàng.
- Rõ.
Mọi người vội vàng lên tiếng. Tất cả mọi người đều rõ ràng bây giờ Tổ trưởng đang rất phấn khởi, một chút sơ sẩy không được xảy ra. Nếu để xảy ra vấn đề, hãy chuẩn bị nghênh đón trận mưa lôi đình xuống đi.
- Mục tiêu đã đi với cô gái kia rồi. Theo sát.
Gã thanh niên không biết đã biến mất từ lúc nào.
- Số 1, mục tiêu di chuyển vào phố Trường An. Xe số 2 chuẩn bị...
- Nhận được.
Đầu phố Trường An, chiếc xe vẫn luôn theo sát đằng sau xe Giang Khương đột nhiên chuyển hướng. Một chiếc xe màu xám chậm rãi chạy ra, sau đó đi theo đằng sau.
- Xe số 2 đuổi theo.
- Xe số 1 hoàn thành rút lui.
Một gã thanh niên vẻ mặt già dặn đeo tai nghe, điều khiển một chiếc xe bus màu đen chậm rãi đi đằng sau. Nhìn thấy chiếc xe đằng trước đột nhiên chuyển hướng, ánh mắt gã thanh niên hiện lên sự nghi hoặc, sau đó nhìn chung quanh vài lần, cũng không phát hiện được điều gì bất thường, liền trầm giọng nói:
- Chiếc xe khả nghi đã rời đi, chưa phát hiện được sự bất thường khác.
- Tiếp tục theo dõi cự ly xa cho tôi. Phía trước sẽ có người giúp anh.
Bên trong tai nghe truyền đến một giọng nói trấn định.
- Rõ.
Gã thanh niên lên tiếng.
Trong mắt hiện lên sự dứt khoát, sau đó ngẩng đầu nhìn chiếc xe cách đó không xa, chân ga giẫm mạnh thêm hai phần.
Tại một chỗ xa hơn, trong một chiếc xe vận tải, Hà Quyên ngồi trong xe nhìn mấy dấu hiệu trên màn hình máy tính, cầm lấy điện thoại nói:
- Xe số 3 chuẩn bị sẵn sàng, xe số 2 chuẩn bị rút lui.
- Vâng, tổ trưởng.
Trong tai nghe của gã thanh niên truyền đến một thanh âm:
- Xe trợ giúp đã đến vị trí, mau lui về phía sau.
- Rõ.
Gã thanh niên trả lời, sau đó đạp thắng, rồi tách khỏi xe Giang Khương, hòa vào dòng xe cộ trên đường.
Lúc này tình huống bắt đầu có chút hỗn loạn. Tất cả xe cộ đều đi theo phía sau Giang Khương, không ai biết ai.
- Khánh Vân Lâu?
Yukiko nhìn tiểu viện nhỏ trước mặt, trong lòng hoài nghi. Cô cũng không am hiểu ẩm thực của Hoa Hạ, cho nên không biết tại sao khi ăn cơm lại chạy đến tiểu viện.
Giang Khương ngẩng đầu nhìn tấm biển hiệu, hiểu Yukiko đang hoang mang, liền mỉm cười nói:
- Nơi này có món Phật nhảy tường rất ngon.
- Phật nhảy tường?
Yukiko cau mày, sau đó nhìn Giang Khương, nói:
- Là cái món canh mà hòa thượng ngửi thấy mùi thơm cũng phải nhảy tường leo ra sao?
Nghe Yukiko nói, Giang Khương cười ha hả, gật đầu:
- Chính là cái này.
- Ồ, tôi nghe nói đến món canh này cũng lâu rồi, nhưng vẫn chưa từng ăn qua.
Yukiko thoáng có chút hưng phấn nhìn Giang Khương, sau đó cúi thấp đầu nói:
- Cảm ơn anh, Tổ trưởng Giang.
- Đừng khách sáo mà. Cô là em của Michiko, theo lý cô đã đến Hoa Hạ, tôi hẳn phải nên chiêu đãi cô.
Giang Khương nói:
- Cô có thể gọi tôi là Giang Khương.
Yukiko nhìn Giang Khương thật sâu, càng thêm nhu hòa, cúi đầu nói:
- Vâng, Giang Khương -kun
Nghe Yukiko nói, Giang Khương lại càng cười sang sảng hơn, sau đó cùng nhau bước vào trong viện.
- Mục tiêu đã tiến vào.
Cũng cùng một câu nhưng vang lên tại những nơi khác nhau.
- Chờ tôi ngoài này, tôi cũng muốn vào trong.
Hà Quyên luống cuống vuốt lại mái tóc, sau đó cầm áo khoác treo trên tường, nói với Ngô Cường Quân bên cạnh:
- Anh vào trong đó với tôi.
- Hả, tại sao lại là tôi?
Gương mặt Ngô Cường Quân hiện lên sự ngạc nhiên.
- Ai bảo nhìn anh chững chạc làm gì? Theo tôi vào, nếu không mất mặt tôi lắm. Nhanh.
Hà Quyên bình tĩnh nói.
- Ờ.
Ngô Cường Quân ngẩn người đưa tay sờ mặt, nhìn La Hưng Bảo đang cười đắc ý bên cạnh, trong lòng không biết nên vui hay buồn.
- Đi nhanh đi. Món Phật nhảy tường ở đây rất ngon đấy. Hôm nay anh đúng là may mắn.
La Hưng Bảo thúc giục. Đối với y mà nói, cho dù có ăn được món Phật nhảy tường, y cũng không muốn bồi Tổ trưởng đi làm nhiệm vụ.
- Ồ, Phật nhảy tường? Tổ trưởng, thật sao?
Nghe nói có ăn ngon, lúc này Ngô Cường Quân mới định thần lại, có chút hưng phấn nhìn Hà Quyên, nói.
Nhìn cấp dưới ham ăn của mình, gương mặt xinh đẹp của Hà Quyên hiện lên sự giận dữ, quát lớn:
- Như thế nào? Bảo anh cùng đi ăn cơm với tôi, chẳng lẽ tôi còn không bằng cái món Phật nhảy tường?
- Không, tuyệt đối không. Có thể được cùng ăn cơm với Tổ trưởng là vinh hạnh của tôi. Cái gì mà Phật nhảy tường, tất cả đều là cặn bã.
Ngô Cường Quân không ngừng cười khan. Nếu làm Tổ trưởng mất hứng, đừng nói là ăn một bữa Phật nhảy tường, cho dù có ăn mười bữa cũng không có lời.
Nhìn bộ dạng chân chó của Ngô Cường Quân, Hà Quyên hài lòng gật đầu một cái.
Lúc này, lại hai chiếc xe một trước một sau chậm rãi đậu đối diện Khánh Vân Lâu, cách nhau một trăm thước, nhưng cũng không ai chú ý đến. Bởi vì ở vùng ngoại ô, xe đậu ven đường vài chiếc cũng là chuyện bình thường.
Trên mỗi chiếc xe đều có hai ba thanh niên ngồi chờ. Lúc này tất cả đều nhìn thẳng vào Khánh Vân Lâu. Rất nhanh, bọn họ tìm ra được chiếc xe của Giang Khương trong hơn mười chiếc xe đậu trước cửa.
- Xác nhận mục tiêu đã vào bên trong Khánh Vân Lâu.
Ngồi trên xe thứ nhất, người ngồi ở vị trí lái phụ nhìn cửa Khánh Vân Lâu, sau đó sờ tai nghe, trầm giọng nói.
Bên kia truyền đến một giọng nói:
- Chờ tại chỗ, tìm kiếm cơ hội.
- Vâng.
Giang Khương nhẹ nhàng mở nắp bình gốm. Một mùi thơm từ bên trong truyền ra. Yukiko đang sốt ruột đột nhiên hiện lên sự kinh ngạc, dồn toàn bộ lực chú ý vào chiếc bình trước mắt. Cô chưa từng ngửi qua mùi thơm nào như vậy, quả thật khiến người ta rất muốn ăn.
Giang Khương cẩn thận dùng muỗng múc một chén canh đưa cho Yukiko:
- Nào, nếm thử đi. Món Phật nhảy tường ở đây rất ngon. Hơn nữa còn là chánh tông ở Bắc Kinh này.
- Vâng, cảm ơn.
Yukiko hai tay tiếp nhận chén canh, khách khí cúi thấp đầu với Giang Khương, tỏ vẻ cảm ơn.
Giang Khương cũng múc cho mình một chén, sau đó từ trong túi móc ra một cái đèn cao hơn 10 ly đặt lên bàn.
Cái này giống như một cái đèn LED được chế tạo từ kim loại. Yukiko đang định lên tiếng hỏi, đã thấy Giang Khương nhấn lên đèn một cái.
Theo Giang Khương nhấn xuống, cái đèn LED bắt đầu chớp động.
- Được rồi, có cái này thì không ai nghe được chúng ta nói chuyện.
Giang Khương cười nói.
- Ồ, là máy quấy nhiễu.
Yukiko chợt hiểu ra. Là một nhân viên tình báo, mặc dù cái máy này được chế tạo một cách thủ công, cô nhất thời nhận không ra, nhưng Giang Khương đã nhắc, cô hiển nhiên biết được cái này dùng để làm gì.
Ánh mắt nhìn Giang Khương càng thêm hiếu kỳ. Mặc dù cô muốn có một cái máy quấy nhiễu không khó, nhưng cái khó chính là cái máy này được chế tạo một cách thủ công. Hơn nữa còn do chính tay Tổ trưởng Giang thực hiện. Nếu không, với năng lực của hắn, muốn có thứ đồ này chẳng phải chuyện gì khó.
Muốn chế tạo thứ đồ vật như thế, Yukiko không tin mình có thể làm được.
Két. Nghe tiếng xé gió điếc tai truyền đến, Hà Quyên vội vàng tháo tai nghe ra ném lên trên bàn, tức giận nói với Ngô Cường Quân:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
- Tổ trưởng, hẳn là đã bị quấy nhiễu rồi.
Lúc này Ngô Cường Quân cũng tháo tai nghe của mình xuống, nhìn máy thu sóng trên đỉnh đầu, loay hoay hai lúc, ánh mắt liền hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
- Bị quấy nhiễu?
Hà Quyên cau mày, nhìn Ngô Cường Quân, hỏi:
- Chuyện gì xảy ra thế?
- Hẳn là bọn họ đã sử dụng máy chống nghe trộm. Trong phạm vi máy chống nghe trộm phát huy tác dụng, tất cả các thiết bị nghe trộm hoặc phân tích sóng âm như chúng ta đều không thể sử dụng.
Ánh mắt Ngô Cường Quân cũng hiện lên vẻ kinh ngạc. Rõ ràng anh ta cũng cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ đến đối phương lại cẩn thận như vậy.