- Cảm giác... đối với một bác sĩ mà nói là một thứ rất quan trọng... Có nhiều lúc, chúng ta thường chỉ dựa vào chút cảm giác khác thường này mà có thể phát hiện rất nhiều thứ mình không để ý đến, thậm chí là những thứ căn bản nghĩ mình cũng chẳng nghĩ tới...
- Đương nhiên, đối với cảm giác... yêu cầu nguồn gốc và độ đáng tin rất cao... Nhưng chỉ cần chúng ta tỉ mỉ tìm kiếm, cuối cùng cũng sẽ tìm ra chút dấu vết từ trong chút cảm giác này...
Lúc này Đường y sư vẫn không nhìn Giang Khương mà quay đầu lại dạy bảo cho những y sĩ kia. Sau đó, ông lại nhìn Giang Khương, trầm giọng nói:
- Là một người cha, có một cảm giác vô cùng linh mẫn nào đó cũng là đương nhiên.
Có lẽ cũng là do may mắn, nhưng không thể phủ nhận, cảm giác của cậu tương đối linh mẫn và chính xác. Cậu chấp nhận mạo hiểm đưa ra phán đoán như vậy, cũng có nghĩa là có đủ tự tin, cho nên, lý do của cậu tôi tin!
- Tin...
Giang Khương ngẩn người, sau đó cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm.
Lúc này mấy vị y sĩ bên cạnh cũng cảm thấy như vậy, đều chậm rãi gật đầu. Lúc này dù là ánh mắt của Trương Ngọc Phượng cũng hơi phiêu du đâu đó, giống như đang suy nghĩ gì.
Đường y sư nhìn thấy bộ dạng của mọi người liền hài lòng gật đầu, tiếp tục trầm giọng nói:
- Tôi nghĩ mọi người đã nghiệm được gì đó từ những trải nghiệm trước đây, nhưng, mọi người phải hiểu rõ một điểm, cảm giác rất quan trọng, nhưng chúng ta cũng không thể để nó mê hoặc. Nó chỉ đại diện cho một vài manh mối và xúc động đơn giản... phải cẩn thận truy tìm theo nó, không thể nào tùy tiện phán đoán theo cảm giác!
Nói tới đây, Đường y sư lại liếc mắt nhìn mọi người, trầm giọng nói:
- Hiểu chưa?
- Rõ ạ!
Mọi người lần lượt gật đầu, ngay cả Trương Ngọc Phượng đứng bên cũng trầm giọng gật đầu đáp.
Nhìn bộ dạng này, trong lòng Giang Khương cười khổ. Hắn không ngờ, mình bịa đại một lý do mà lại bị Đường y sư lôi ra một đống đạo lý to tát, còn nói nghiêm túc như vậy.
Đường y sư liếc nhìn Giang Khương một cái, thấy vẻ mặt Giang Khương hơi kỳ quái thì hừ khẽ một tiếng, nghiêm mặt nói:
- Thằng nhãi cậu, coi như cũng có chút bản lĩnh. Thủ pháp Cổ môn quỉ dị như vậy mà cũng bị cậu tóm được mánh khóe... cũng coi như đã lập được công cho Thiên Y viện ta!
- Thủ pháp Cổ môn?
Đường y sư vừa nói ra lời này, trừ Giang Khương, sắc mặt mọi người đều lần lượt kinh ngạc. Trên mặt họ lộ ra một vẻ kinh hãi, Trương Ngọc Phượng và hai y sĩ có nhiều năm kinh nghiệm hơn một chút lúc này lộ vẻ đã hiểu ra.
Giang Khương nhìn bộ dạng của mọi người thì cảm thấy hơi tò mò. Thủ pháp Cổ môn này là thứ gì? Sao có thể khiến đám y sĩ mắt cao hơn trán này có bộ dạng như vậy? Ngay cả Trương Ngọc Phượng lúc này sắc mặt cũng hơi khó coi.
- Chả trách... chả trách...
Lúc này Trương Ngọc Phượng đang lầm bầm:
- Tôi nói mà sao có thể biến dị nhanh như vậy, hóa ra... là người của Cổ Môn...
- Cổ Môn?
Giang Khương kinh ngạc nhìn Trương Ngọc Phượng, nghi hoặc nói:
- Chị Trương, Cổ Môn là nơi nào? Chẳng lẽ bệnh độc biến dị lần này là do có người cố ý khống chế?
Trương Ngọc Phượng cẩn thận liếc mắt nhìn Đường y sư một cái, thấy Đường y sư không có vẻ gì không vui, lúc này sắc mặt mới trầm xuống, gật đầu nói:
- Nếu thật sự là thủ pháp của Cổ Môn, vậy dĩ nhiên là có người khống chế biến dị, nếu không bệnh độc tuyệt đối không có khả năng xuất hiện biến dị nhanh như vậy!
- Đúng vậy... Trừ Cổ Môn, chắc chắn sẽ không có ai không kiêng dè làm ra những chuyện thế này được...
Một vị y sĩ nhất phẩm có kinh nghiệm khá cao lúc này vẻ mặt cũng âm trầm chậm rãi gật đầu nói.
Lúc này mấy vị y sĩ còn lại cũng liên tục gật đầu, có người thấp giọng nói:
- Chả trách trên nghiên cứu bệnh độc học lại chưa hề có ghi chép về tình huống như thế này, hóa ra là có người của Cổ Môn đang giở trò. Thủ pháp này trước đây hình như cũng chưa từng nghe nói đến...
Giang Khương nghe thấy những lời này thì lập tức cảm thấy mình thật sự kiến thức hơi nông cạn. Hắn lập tức thầm nghĩ: “Xem ra các y sĩ được Thiên Y viện bồi dưỡng từ nhỏ trên một vài phương diện thật sự mạnh hơn mình rất nhiều. Ít nhất thì kiến thức nhiều hơn mình. Xem ra mình còn phải nỗ lực nhiều hơn mới được.”
Có điều, hiện giờ Giang Khương vẫn hơi mâu thuẫn. Nếu Đường y sư có thể phát hiện nguyên nhân bệnh độc biến dị, hơn nữa dường như cũng tương đối quen thuộc với Cổ Môn. Vậy thì có lẽ phải có cách ứng phó mới đúng. Nhưng mấy y sĩ vừa nghe có người của Cổ Môn gì đó thao túng thì có bộ dạng như vậy, e là người của Cổ Môn này không phải dễ đối phó.
- Đường y sư... Nếu đã vậy, giờ mời ngài hãy bắt đầu nhanh chóng nghiên cứu lại loại bệnh độc này... Tuy trước mắt vẫn chưa phát hiện bên ngoài có lan truyền bệnh độc, nhưng chúng ta nhất định phải nhanh chóng chế ra thuốc ức chế bệnh độc!
Tuy trong lòng Giang Khương rất sốt ruột nhưng cũng không dám nói những lời không tôn trọng, mà chỉ còn cách cẩn thận lựa chọn câu chữ.
Đường y sư vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, sau đó đứng dậy nói với mọi người bên cạnh:
- Được rồi, mọi người chuẩn bị ai vào vị trí nấy... Bắt đầu tiếp nhận nghiên cứu bệnh độc... Nhanh chóng phân tích tiêu bản bệnh độc, sau đó chế ra loại thuốc ức chế bệnh độc mới. Nếu có người của Cổ Môn ở đây thì nhất định phải thật cẩn thận, nhanh chóng giải quyết chuyện này!
- Vâng!
Mọi người cùng đáp.
Sau khi dứt lời, Đường y sư quay đầu nói với Giang Khương:
- Giang Khương... người của Cổ Môn kia chắc chắn đang ẩn nấp xung quanh. Cậu cử người đi kiểm tra thử, nhưng nhất định phải cẩn thận. Đừng đánh rắn động cỏ.
- Vâng!
Dĩ nhiên Giang Khương sẽ lập tức đồng ý gật đầu. Có điều hắn hơi tò mò nói:
- Đường y sư, rốt cuộc Cổ Môn này là nơi như thế nào? Lẽ nào còn có kẻ dám đối địch với Thiên Y viện chúng ta?
Đường y sư ngẩng đầu nhìn Giang Khương một cái, sau đó hừ giọng nói:
- Đợi cậu trở về Viện thì ngoan ngoãn đọc lại lịch sử Viện đi. Nếu không ngay cả cái này cậu cũng không biết, sau này sao cậu có mặt mũi nói mình là người của Thiên Y viện đây?
Mặc dù Đường y sư hơi bực mình, nhưng vẫn giải thích:
- Cổ Môn chính là kẻ thù của Thiên Y viện ta, đã dây dưa mấy trăm năm rồi. Có điều gần trăm năm nay nó đã bị Thiên Y viện chúng ta mạnh mẽ đánh bại, dần dần bắt đầu im hơi lặng tiếng. Vài người của Cổ Môn ẩn nấp ở các nơi rất ít khi lộ diện, nhưng nếu đã có kẻ lộ diện thì ai nấy đều rất khó đối phó.
- Người của Cổ Môn này chẳng lẽ cũng có sở trường y thuật như Thiên Y viện chúng ta?
Giang Khương lại một lần nữa hiếu kỳ hỏi.
- Bọn chúng cùng loại với Thiên Y viện chúng ta, có điều người của Cổ Môn đa phần đều hung tàn, giỏi nhất là hạ độc thả dịch, làm loạn thế gian... Trái với Thiên Y viện chúng ta, thế nên mới là kẻ thù... Bệnh độc lần này chắc chắn cũng do người của Cổ Môn làm. Có điều nhìn thủ pháp này làm ta nhớ đến một đối thủ cũ rất thích chơi cổ độc...
Nói tới đây, Đường y sư nghĩ tới một người nào đó nói:
- Có điều năm đó có lẽ người này đã chết mới đúng. Lẽ nào hắn vẫn chưa chết?
Đường y sư vừa đi ra ngoài vừa quay đầu lại, nhìn Giang Khương, trầm giọng nói:
- Giờ người của Cổ Môn hành sự tương đối bí ẩn, lần này đột nhiên ra tay, chỉ e có gì đó cổ quái... Cậu mau chóng cử người đi thăm dò. Nếu có phát hiện gì, nhanh chóng thông báo cho tôi, không được tự ý hành động!
- Vâng, Đường y sư!
Giang Khương dĩ nhiên không dám khinh thường dặn dò của Đường y sư. Hắn vội vàng gật đầu đồng ý. Trong lòng hắn khá cảnh giác với thứ được gọi là Cổ Môn này. Hắn hiểu rất rõ sự lớn mạnh của Thiên Y viện. Kẻ có thể đối đầu hàng trăm năm với Thiên Y viện, tuy hiện tại đã bị áp ché bớt, nhưng chắc chắn cũng không dễ chọc.
Nhớ tới điều này, Giang Khương hơi bực bội. Mày muốn đấu với Thiên Y viện thì cứ việc đấu, vì sao lại xuống tay với Tiểu Bảo chứ?
Giang Khương nhớ tới bộ dạng đáng thương của Tiểu Bảo trong lòng không kìm được lửa giận. Hắn hận không thể lập tức đánh cho tên chết tiệt đó một trận nhừ tử. Hắn lập tức bấm số điện thoại của ông cụ Dương, thông báo và nêu yêu cầu chuyện này với ông.
Sau khi Giang Khương gọi điện thoại, ông cụ Dương nghe nói chuyện bệnh độc lần này rất có thể liên quan đến hành vi của con người. Tổ chức bạo lực mạnh mẽ lập tức được khởi động, bắt đầu tiến hành điều tra các hộ dân và khách sạn trong phạm vi gần ba nghìn mét quanh Bệnh viện đa khoa ba quân chủng. Đồng thời cử một tổ ba người sẽ trực tiếp liên lạc và kết nối với bên tổ lãnh đạo.
Có điều, sau khi Giang Khương nghe xong điện thoại, xác nhận cơ quan tình báo bạo lực đã cử một lượng người lớn đi điều tra, trong lòng Giang Khương đột nhiên sáng lên, nhớ được lúc mình cảm thấy có gì đó không bình thường đã phát hiện ra một loại ba động kỳ quái.
Lúc đó, vì mình cảm nhận được ba động kỳ quái này nên mới biết trong cơ thể Tiểu Bảo có gì khác thường.
Nghĩ tới đây, tinh thần Giang Khương chấn động, đúng rồi, mặc dù mình không thể xác định được rốt cuộc ba động đó có ảnh hưởng như thế nào với Tiểu Bảo, nhưng ba động cụ thể truyền đến từ hướng nào, mình vẫn còn nhớ kỹ.
Hắn lập tức nhìn xung quanh rồi hồi tưởng lại phương hướng ba động đó truyền đến, là hướng tây...
Mắt Giang Khương lập tức sáng lên. Hắn lại gọi điện, bảo đối phương điều tra theo phương hướng cụ thể này. Còn việc họ có thể điều tra được dấu vết gì, Giang Khương không hề lo lắng. Với khả năng của cơ quan bạo lực, nếu có phương hướng mà còn không thể điều tra rõ được thì còn cần họ làm gì nữa.
Dù sao tất cả đều giao cho chuyên gia đi làm, đảm bảo họ sẽ làm rất tốt, tuyệt đối không xảy ra sai sót gì.
Điều hắn lo lắng bây giờ là Tiểu Bảo. Mặc dù hiện tại Đường y sư đã bắt đầu nghiên cứu lại bệnh độc, nhưng cần bao nhiêu thời gian, Giang Khương không thể khẳng định.
Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng rõ ràng cũng bó tay với tình hình của Tiểu Bảo. Vì Tiểu Bảo giờ Giang Khương cũng chỉ đành tự mình nghĩ cách.
Đương nhiên, nếu như không thể nghĩ ra cách, vậy cách tốt nhất, dĩ nhiên là gỡ chuông phải kiếm người buộc chuông. Chỉ cần tìm được người trong Cổ Môn kia, Giang Khương tự tin sẽ có đủ mọi cách để đối phương giao thuốc giải ra.