Binh Vương Thần Bí

Chương 53




Nghe thấy giọng nói này, Giang Khương quay lại liền nhìn thấy một nữ sinh xinh đẹp mặc quần dài màu trắng, trên khuôn mặt mang ý cười nhàn nhạt tò mò nhìn mình.   

Nhìn thấy người này Giang Khương sửng sốt, sau đó cười, nói:   

- Tuyên Tử Nguyệt, chào cô!   

Lúc này nữ sinh kia cũng quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Tuyên Tử Nguyệt cũng sửng sốt, sau đó hơi hoảng sợ gật đầu hỏi thăm:   

- Hội phó Tuyên, chào chị!   

- Chào cô...   

Tuyên Tử Nguyệt lãnh đạm cười với nữ sinh kia, nữ sinh kia lại cười cười, vội vàng xoay người rời đi.   

- Hội phó Tuyên? Cô là Hội phó à?   

Giang Khương nhìn Tuyên Tử Nguyệt, mỉm cười nói.   

- Khì khì...   

Cuối cùng Tuyên Tử Nguyệt không kìm được nữa, khuôn mặt mang chút lạnh lùng ban đầu lập tức tan thành mây khói.   

Nhìn Tuyên Tử Nguyệt cười, Giang Khương cũng cười, hắn cảm thấy tuy Tuyên Tử Nguyệt trước mặt có lúc rất khách khí, nhưng vẫn mơ hồ lộ ra chút lạnh nhạt không dễ tiếp cận. Giờ cô mỉm cười, mới khiến người ta cảm thấy thoải mái.   

- Tôi cứ nghĩ anh chỉ là bác sĩ, không ngờ anh còn là thầy giáo...   

Tuyên Tử Nguyệt nhìn Giang Khương, cười nói:   

- Sao tôi không biết trong trường còn có thầy giáo như anh?   

- Chuyện này có gì kỳ lạ đâu...   

Giang Khương mỉm cười nói:   

- Tôi theo giáo sư Hồ đến...   

Nghe thấy câu này của Giang Khương, trên mặt Tuyên Tử Nguyệt lộ ra vẻ đã hiểu, sau đó nở nụ cười:   

- Chả trách... lâu lắm rồi không thấy giáo sư Hồ lên lớp, nhờ anh giúp tôi hỏi thăm giáo sư Hồ!   

- Được...   

Lúc này Từ Thanh Linh và Trương Du Chính đi ra từ cửa sau, dường như lơ đãng nhìn về phía cửa trước, cô đã nhìn thấy cô nàng Vương Ngọc Linh trong khoa đuổi theo tên nhãi kia ra ngoài, không biết tên nhãi kia có bị tiểu hồ ly tinh quyến rũ không?   

- Oa... là Tuyên Tử Nguyệt...   

Nghe thấy tiếng cười dễ nghe truyền đến, Trương Du Chính hiếu kỳ nhìn sang, trên mặt lộ tia kinh ngạc, vị chủ tịch Tuyên này rất ít khi có biểu cảm gì với người khác, sao lại có thể cười vui vẻ như vậy.   

- Tuyên Tử Nguyệt?   

Từ Thanh Linh yên lặng nhìn bóng dáng cao gầy xinh đẹp đang nhiệt tình nói chuyện với ai kia, hơi nhíu mày nói.   

- Đúng... Thanh Linh, cậu từng gặp rồi, Hội phó Hội sinh viên...   

Đôi mắt Trương Du Chính lóe lên tia nóng bỏng, vị Hội phó Tuyên ít khi lộ mặt này cũng chính là hoa khôi của khoa sân khấu điện ảnh, truyền hình... Trương Du Chính và vị Hội phó Tuyên này cũng có nói chuyện vài câu, ấn tượng tương đối sâu sắc.   

Vị Hội phó Tuyên này ngoại trừ người quen và lãnh đạo, luôn lạnh như băng với người ngoài, sao... lại có vẻ thân thiết với thầy Giang này.   

- Ờ... chính là cái người trước giờ chẳng bao giờ tham gia các hoạt động nhưng vẫn được treo cái chức Hội phó ấy...   

Từ Thanh Linh hơi sửng sốt, nhìn vẻ mặt mỉm cười của Giang Khương, hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, tên này rốt cuộc đã đến trường này mới được bao lâu chứ? Sao mà quen thuộc đến thế? Ngay cả Tuyên Tử Nguyệt cũng quen luôn!   

- Đúng... chúng ta có cần đến chào hỏi một tiếng không?   

Trương Du Chính hơi hưng phấn nói. Tuy cậu ta là Hội trưởng Hội sinh viên khoa y học lâm sàng kiêm Hội phó hội sinh viên Học viện y, nhưng tính ra thì vẫn kém Hội phó Hội học sinh trường hai cấp, hơn nữa vị Hội phó này còn là một người đẹp vô cùng xuất chúng.   

Đôi mắt Từ Thanh Linh lóe lên, sau đó lắc đầu, nói:   

- Thôi đi... Họ còn đợi chúng ta đến tập, hay là cậu qua đó đi!   

- Ờ... vậy thì thôi...   

Trên mặt Trương Du Chính lóe lên tia thất vọng. Sau đó, cậu ta nhìn Từ Thanh Linh, cười nói:   

- Đi thôi, đừng để bọn họ đợi lâu!   

Tuyên Tử Nguyệt nhìn Giang Khương, lãnh đạm cười nói:   

- Lần trước anh nói không có di động, tôi còn tưởng anh nói dối...   

Giang Khương cười cười, nhún vai nói:   

- Không còn cách nào khác... Tôi vừa từ Vân Giang tới, lần trước cô cũng thấy đấy. Hơn nữa, ở bên chỗ giáo sư Hồ cũng chỉ coi là vừa học vừa làm, cho nên trong tay chẳng có tiền, không mua nổi di động...   

Nhìn Giang Khương mỉm cười nói mình không có tiền mua điện thoại di động, trong mắt chứa đầy vẻ tự nhiên, cuối cùng Tuyên Tử Nguyệt đã hơi động lòng. Lần đầu tiên cô thấy có một người đàn ông đứng trước mặt cô nói không có tiền mà lại tự nhiên đến như vậy.   

Những người đàn ông khác đứng trước mặt cô không khoa trương rằng mình có rất nhiều tiền thì cũng kín đáo thể hiện sự giàu có. Trước nay chưa từng có ai chủ động nói mình không có tiền.   

Bác sĩ Giang trước mặt này thật sự hơi đặc biệt...   

- Bây giờ di động cũng đâu có mắc... lẽ nào anh không cảm thấy không có di động rất bất tiện à?   

Nhìn đôi mắt thuần khiết của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười hỏi.   

Giang Khương lãnh đạm cười, sau đó gật đầu nói:   

- Đương nhiên... Cho nên tôi định tháng này chờ phát lương, việc đầu tiên là mua di động... haha...   

Dứt lời, Giang Khương nhìn trời, sau đó nhìn Tuyên Tử Nguyệt cười nói:   

- Được rồi... Tôi phải trở về phòng khám rồi, có thời gian lại nói chuyện tiếp nhé!   

- Được... Tạm biệt...   

Tuyên Tử Nguyệt cũng cười gật đầu, cảm thấy hơi bất ngờ. Trước nay toàn mình nói tạm biệt với người khác trước, không ngờ giờ Giang Khương lại là người nói trước.   

Giang Khương gật đầu, sau đó liền xoay người rời đi, có điều vừa đi được hai bước, hắn quay đầu lại, cười nói:   

- Đúng rồi, váy của cô đẹp lắm. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy con gái mặc kiểu váy này đẹp đến thế... Thật sự rất đẹp!   

Nghe Giang Khương nói vậy, Tuyên Tử Nguyệt cười thản nhiên, gật đầu nói:   

- Cám ơn!   

Giang Khương chậm rãi quay về phòng khám. Có điều, hắn vừa đến cửa phòng khám đã nhìn thấy trong phòng khám vây đầy người, vô cùng ồn ào.   

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Giang Khương căng thẳng. Chẳng lẽ phòng khám xảy ra chuyện rồi sao? Hắn lập tức bước nhanh vào trong phòng khám.   

- Chuyện gì vậy? Phòng khám này của các người... Hôm qua ba tôi còn đang yên đang lành, vừa mới châm cứu một hôm ở chỗ các người, hôm nay miệng đã méo xệch, nói chuyện cũng thều thào... Nói cho các người biết, nếu ba tôi mà bị trúng gió, tôi sẽ không để yên cho các người đâu!   

Giang Khương vừa vào phòng khám đã nghe thấy âm thanh thô bạo đang tức giận hỏi này.  

Sau đó là giọng nói an ùi của Hồ lão y sư:   

- Đồng chí này... đừng nóng đừng nóng... Anh cứ ngồi xuống, uống miếng nước cái đã. Để tôi kiểm tra cho ông cụ một chút, xem thử vì nguyên nhân gì...   

- Hừ... còn kiểm tra cái gì, các người chữa cho người ta thành thế này, chắc chắn là đã dùng sai thuốc. Ban nãy tôi đã đưa ba tôi đến bệnh viện kiểm tra, nói là phải nằm viện quan sát. Chúng tôi đã phải nộp trước hai vạn tệ tiền viện phí rồi. đợi ba tôi ở viện quan sát xem tình hình như thế nào, tôi lại tính sổ với các người!   

Lúc này người nọ rõ ràng là không nhịn được nữa, tức giận mắng:   

- Mọi người thử nói xem, hôm qua ba tôi còn ở đây châm cứu ở đây yên lành, hôm nay đã thành ra thế này. Miệng của ông ấy cũng méo xệch, họ còn trốn tránh trách nhiệm, đúng là một lũ lang băm!   

- Haizz, haizz... Miệng lão Trương sao lại lệch thật rồi, hôm qua vẫn còn bình thường mà...   

Lúc này bên cạnh có người ngạc nhiên nói.   

Giang Khương nhíu mày, vội vàng đi vào trong phòng khám. Sau đó, hắn lại nghe thấy Hồ lão y sư nhẫn nại giải thích:   

- Đồng chí này, chuyện này vẫn chưa rõ ràng, cậu sao có thể nói là do chúng tôi dùng sai thuốc được... Chuyện này chúng ta phải làm rõ trước rồi mới... a...   

Hồ lão y sư còn chưa nói hết câu đã hét lên một tiếng kinh hãi. Sau đó Giang Khương mơ hồ nghe thấy những tiếng kêu hoảng sợ bên trong. Còn có cả giọng nói sợ hãi của Trương Nhạc:   

- Ối... anh... sao anh lại đánh người!   

- Cái lão già này... xảy ra chuyện rồi, các ông còn thoái thác trách nhiệm, tôi không đánh ông mới lạ...