- Mau đặt khoang hạng nhất cho các vị y sư của tiểu tổ về Kim Lăng, hai tiếng nữa sẽ xuất phát.
Dứt lời, Giang Khương liền cúp điện thoại, mở cái hộp mà vị y sĩ kia đưa sang.
Nhìn sáu viên thuốc điều trị được bọc lại kỹ càng, Giang Khương nhẹ nhàng thở hắt ra, sau đó đưa cái hộp cho Viên Dũng:
- Đây là thuốc ức chế virus, mau cho Tiểu Bảo sử dụng đi.
- Vâng, y sĩ Giang.
Tiếp nhận hộp thuốc Giang Khương đưa sang, gương mặt Viên Dũng hiện lên sự hưng phấn, vội vàng cầm hộp thuốc đi.
Trong lúc Viên Dũng chuẩn bị, Giang Khương bước sang phòng nghiên cứu, đưa cái đĩa cho Lâm Ngọc Tường. Đối với thứ này, hẳn là nên giao cho chuyên gia. Giang Khương cũng không có ý định nghiên cứu nó vì hắn cũng chẳng am hiểu lĩnh vực này.
Sau khi nhận được tư liệu, Lâm Ngọc Tường liền tiến hành tham khảo. Bây giờ đã có ba bệnh nhi, hơn nữa có còn tiếp tục gia tăng nữa hay không thì chưa biết. Bây giờ đã có thuốc điều trị, nhất định phải nhanh chóng điều chế càng nhiều thuốc càng tốt. Nếu không, để dịch bệnh khuếch tán, vậy thì rất đáng tiếc.
Sau khi giao cái đĩa cho Lâm Ngọc Tường, Giang Khương vội trở về phòng cách ly. Bây giờ Tiểu Bảo đã bắt đầu dùng thuốc ức chế virus. Mặc dù hắn tin vào năng lực của Đường y sư, nhưng Giang Khương vẫn có chút lo lắng. Dù sao thuốc ức chế này vẫn chưa được thử nghiệm trên người.
Cũng may, khi Lâm Ngọc Tường bắt đầu nghiên cứu tư liệu, Trương Ngọc Phượng đã sang bên phòng cách ly quan sát tình huống dùng thuốc của Tiểu Bảo. Là y sư, cô nhất định phải thận trọng tiến hành quan sát và ghi chép tình huống sau khi dùng thuốc. Sau khi xác nhận thuốc có hiệu quả, mới có thể tiếp tục đưa vào sử dụng.
Có Trương Ngọc Phượng, Giang Khương lại càng yên tâm hơn. Đối với việc nghiên cứu thuốc, hắn không thể so sánh với những vị y sĩ từ nhỏ đã trưởng thành trong Thiên Y Viện.
Hơn nữa, y sĩ Trương Ngọc Phượng đã có hơn mười năm kinh nghiệm, phương diện này lại càng thành thục hơn so với Giang Khương.
Ngồi trước giường, nhìn nước thuốc chậm rãi nhỏ từng giọt truyền vào cơ thể Tiểu Bảo, Giang Khương thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn có sự bất an.
Sự ba động kỳ quái vào sáng nay chung quy khiến cho Giang Khương cảm giác sự việc sẽ không đơn giản như vậy.
- Nhiệt độ cơ thể 39.8, nhịp tim 110/phút, hô hấp 18 lần/phút, trước mắt tạm thời không có điều gì bất thường.
Viên Dũng vừa ghi chép vào bệnh án, vừa nói.
Giang Khương gật đầu. Dùng thuốc chưa được một tiếng, việc có thể ức chế được virus hay không còn chưa xác định. Phải qua một tiếng nữa, tiến hành xét nghiệm lại máu, khi đó mới có thể khẳng định.
Gương mặt y sĩ Trương Ngọc Phượng nở một nụ cười ôn hòa sau tấm mặt nạ, nhìn Giang Khương đã cởi y phục phòng hộ, nhẹ nắm chặt tay Tiểu Bảo, vẻ mặt khẩn trương, liền nói:
- Giang Khương, cậu đừng lo lắng như vậy. Đường y sư rất nổi tiếng trong lĩnh vực nghiên cứu virus trong viện. Ông ấy đã điều chế ra thuốc ức chế, nhất định là không có vấn đề gì.
- Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi.
Giang Khương mỉm cười. Hắn biết hẳn là sẽ không có vấn đề, nhưng sự bất an đó chung quy vẫn quẩn quanh trong lòng hắn.
Nhìn nụ cười miễn cưỡng của Giang Khương, y sĩ Trương Ngọc Phượng cũng hiểu, trong lòng lại cảm thán vài phần. Giang Khương thật không tệ. Tiểu Bảo không phải là con ruột của hắn, nhưng hắn lại xem nó còn hơn con ruột của mình.
Reng reng reng. Lúc này điện thoại trên bàn công tác vang lên, Viên Dũng bước đến nghe máy, sau đó cúp điện thoại nói với Giang Khương và Trương Ngọc Phượng:
- Hai vị y sĩ, xe đã chuẩn bị xong. Mười phút nữa Đường y sư có thể xuất phát. Hai vị có muốn tiễn không?
- Đi sao?
Nghe được lời này, Trương Ngọc Phượng sửng sốt nhìn Giang Khương.
- Vâng, Đường y sư muốn nhanh chóng trở lại nội viện.
Giang Khương bất đắc dĩ, sau đó đứng dậy nói:
- Trương tỷ, chúng ta cùng đi tiễn nhé.
- Được, có Viên Dũng ở đây, hẳn sẽ không có vấn đề gì, nhưng Lâm y sư thì chắc không đi được.
Nói đến đây, Trương Ngọc Phượng lắc đầu nhìn Giang Khương:
- Cậu mau mặc đồ phòng hộ vào đi. Thời gian không còn nhiều đâu.
- Vâng, tôi sẽ mặc nhanh thôi.
Nghe Trương Ngọc Phượng nói, Giang Khương bật cười, sau đó mặc đồ phòng hộ vào. Viên Dũng đứng đằng sau Giang Khương, cẩn thận giúp hắn đội mũ.
Có người giúp quả thật nhanh hơn rất nhiều, đặc biệt là những người đã quen với việc mặc đồ phòng hộ. Chưa đến hai phút, Giang Khương dưới sự trợ giúp của Viên Dũng đã mặc xong, nhìn thoáng qua Tiểu Bảo còn đang mê man, nói:
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
- Ừm, đi thôi.
Trương Ngọc Phượng mỉm cười, sau đó nhìn Viên Dũng:
- Tiểu Viên, chú ý cẩn thận hơn nhé. Có gì thì gọi chúng tôi ngay.
- Vâng.
Viên Dũng cung kính đáp lời.
Cạch. Cánh cửa mở ra, hai người bước vào phòng khử trùng.
Hai người không ra cổng, mà đứng ngoài cửa chờ đám người Đường y sư. Là y sư của Thiên Y Viện, bọn họ có tư cách để hai y sĩ đến tiễn. Đối với một nơi sâm nghiêm như Thiên Y Viện, Giang Khương và Trương Ngọc Phượng lại càng phải làm điều này.
Hai người đứng chờ ngoài cửa không bao lâu thì Đường y sư và mấy y sĩ đã bước ra, nhìn hai người Giang Khương mặc đồ phòng hộ, gương mặt Đường y sư hiện lên nụ cười.
- Đường y sư, vất vả cho ngài rồi.
Trương Ngọc Phượng đứng trước Giang Khương, cung kính cúi đầu nói. Giang Khương cũng không dám chậm trễ, cũng cung kính cúi đầu theo. Mặc kệ thế nào, Đường y sư ngàn dặm xa xôi đến đây, cho dù không phải cố ý đến vì Tiểu Bảo, nhưng ít ra cũng đã vì Tiểu Bảo mà tìm ra được thuốc ức chế, hoàn toàn đáng để Giang Khương phải cung kính.
- Ừm.
Đường y sư nhẹ nhàng gật đầu, sau đó quay sang nhìn Trương Ngọc Phượng, nói:
- Tiểu Trương mấy năm ở Bắc Kinh cũng không tệ, tiếp tục cố gắng đi, tranh thủ lên bậc.
- Cảm ơn Đường y sư. Tôi nhất định sẽ tiếp tục cố gắng.
Trương Ngọc Phượng vội vàng cảm ơn:
- Vốn Lâm y sĩ cũng muốn đến tiễn ngài, nhưng bây giờ anh ấy đang vội chỉnh sửa lại tư liệu mà ngài đưa, thành ra tôi và Giang Khương đại diện đến để tiễn ngài về lại viện.
Giang Khương mỉm cười, nghe đến đó liền gật đầu.
- Không sao, lát nữa cô nói lại với Tiểu Lâm, cậu ấy phụ trách ở Bắc Kinh này không tệ. Lần này trở về, trên phương diện đánh giá, tôi cũng sẽ chiếu cố một chút, bảo cậu ấy cố gắng tấn chức y sư, sau này về lại nội viện.
Đường y sư tán dương hai câu, rồi quay sang nhìn Giang Khương, mỉm cười gật đầu:
- Giang Khương.
- Vâng.
Giang Khương khiêm tốn gật đầu đáp lại.
- Cậu là y sĩ trẻ tuổi nhất trong viện chúng ta. Các Thiên y sư cũng rất coi trọng cậu. Hơn nữa La y lại càng quan tâm cậu nhiều hơn. Nhất định phải cố gắng, đừng phụ lòng kỳ vọng của mọi người.
Đường y sư nhìn Giang Khương, mỉm cười nói.
- Cảm ơn Đường y sư, tôi nhất định sẽ cố gắng, không làm cho ngài phải thất vọng.
Giang Khương đáp.
Đường y sư tất nhiên là nhìn ra được sự cung kính của Giang Khương là phát ra từ nội tâm, liền gật đầu nói:
- Được rồi, các người trở về đi, quan sát tình huống một chút, tôi phải trở về nội viện ngay.
- Vâng.
Giang Khương gật đầu, sau đó chần chừ một chút liền nói:
- Đường y sư, tôi còn có một vấn đề.
- Vấn đề gì?
Nghe Giang Khương nói, Đường y sư sửng sốt, sau đó cau mày nói.
- Ngài có cảm giác dịch bệnh lần này có xảy ra vấn đề gì khác không? Có thể xuất hiện biến dị hay không?
Giang Khương cắn răng, trầm giọng nói.
- Sao?
Nghe Giang Khương hỏi, Đường y sư lại cau mày, liếc mắt nhìn Giang Khương một cái, lãnh đạm nói:
- Vậy thì cậu nên nghiên cứu về virus đi.
Dứt lời, liền bước nhanh đi. Những y sĩ đi đằng sau ông cũng quái dị nhìn Giang Khương một cái rồi đuổi theo.