Binh Vương Thần Bí

Chương 423




- Cái gì? Liêu Dương đánh cuộc với Giang Khương? Đánh cuộc bằng một quả Hồng Vân?   

La y sư gỡ cặp mắt kính xuống, quay sang nhìn Tôn Nghị, kinh ngạc hỏi.   

Tôn Nghị mỉm cười, ánh mắt ẩn sâu một chút đắc ý xen lẫn căm tức, nói với La y sư:   

- Đúng vậy. Đệ tử vừa nghe sư đệ ở ngoài nói, trong bữa cơm tối, Vương Mịch đến mời Giang Khương đi ăn cơm. Kết quả lại đánh cuộc với Liêu Dương. Nghe nói Giang Khương đến tham gia kỳ thi khảo hạch thăng cấp bác sĩ tam phẩm, Liêu Dương dường như không tin Giang Khương có thể thông qua, mà Giang Khương lại có chút sỉ diện. Cho nên hai người đã trực tiếp đánh cuộc với nhau.   

Nghe Tôn Nghị nói, La y sư cau mày, rõ ràng có chút có chút ngoài ý muốn. Ông thật không ngờ trên người Giang Khương lại xuất hiện chuyện như vậy, không khỏi ngạc nhiên hỏi:   

- Liêu Dương dùng quả Hồng Vân, thế Giang Khương dùng cái gì để đánh cuộc?   

- Giang Khương dường như rất giàu có. Hắn lấy bốn trăm vạn đánh cuộc với Liêu Dương. Tính ra thì Liêu Dương hơi bị thiệt một chút.   

Tôn Nghị đáp.   

- Chậc chậc, tiểu tử Giang Khương này thật không đơn giản, có thể lấy ra bốn trăm vạn. Nhưng lá gan của Liêu Dương không nhỏ, dám dùng quả Hồng Vân để đánh cuộc.   

La y sư khẽ cười.   

- Nhưng dường như Giang Khương rất tự tin có thể qua được kỳ khảo hạch.   

- Sư phụ, điều này cũng không nhất định. Giang Khương nói không chừng sợ bị mất mặt, cho nên mới bất đắc dĩ tiếp chiêu.   

Tôn Nghị một chút hảo cảm với Giang Khương cũng không có. Y không tin Giang Khương có thể thông qua khảo hạch này, lập tức nói tiếp:   

- Con cũng nghe lão gia tử nhà con nói qua, người có thể thông qua khảo hạch tấn cấp bác sĩ tam phẩm, trong vòng mười năm cũng chỉ xuất hiện có hai lần. Một lần thành công một thất bại. mà người thành công khi đó cũng đã hơn 60 tuổi, cũng là một vị lão y sư lừng lẫy bên ngoài.   

- Còn Giang Khương chỉ mới hơn hai mươi, con không tin hắn có thể thông qua.   

Nhìn vẻ mặt của Tôn Nghị, La y sư mỉm cười:   

- Mặc kệ thế nào, ta xem như cấp cho Giang Khương một ân tình. Nếu cậu ấy đã tự tin như vậy, đó cũng là chuyện tốt. Thành công thì không sao, còn không thành công, chỉ cần cậu ấy biểu hiện tốt, ta cũng không tính là mất thể diện, cũng dễ ăn nói với hai vị Thiên y sư kia.   

- Sư phụ nói rất đúng.   

Tôn Nghị liên tục gật đầu.   

La y sư lại cảm thán:   

- Kỳ thật ta vẫn hy vọng cậu ấy có thể thông qua, mặc dù xác suất không cao lắm. Nhưng để cho Giang Khương bắt đầu từ bác sĩ kiến tập thì thật sự có chút đáng tiếc.   

- Sư phụ, đây cũng là do hắn lựa chọn. Nếu hắn tiếp nhận vị trí bác sĩ thực tập, cũng không đến nỗi như vậy.   

Khi nhắc đến chuyện này, Tôn Nghị có chút tức giận. Bọn họ thiên tân vạn khổ mới có thể tấn cấp bác sĩ thực tập, còn Giang Khương thì chưa làm gì hết đã được, làm  

sao mà không khiến người ta tức giận?   

- Người trẻ tuổi thì tâm cao khí ngạo cũng là chuyện bình thường. Cậu ấy quả thật có chút tư cách như thế.   

Nhớ đến nụ cười vô cùng tự tin của Giang Khương, La y sư mỉm cười gật đầu:   

- Mặc kệ thành công hay không, đây cũng có thể xem là một lần ma luyện cho cậu ấy. Ta tin rằng thành tựu trong tương lai của cậu sẽ không thấp hơn ta. Thậm chí đạt đến cấp thiên y sư cũng có thể. Chỉ là hao phí thời gian dài hơn mà thôi.   

Nghe La y sư đề cao Giang Khương như vậy, Tôn Nghị thầm khinh bỉ trong lòng:   

- Thiên y sư? Nào có chuyện đơn giản như vậy? Lão gia tử nhà ta hao phí không biết bao lâu mới được tấn cấp Thiên y sư.   

- Thiên Y Viện đúng là Thiên Y Viện, thức ăn so với bên ngoài ngon hơn không biết bao nhiêu lần.   

Giang Khương vừa đi vừa nói lời cảm ơn Vương Mịch:   

- Bác sĩ Vương, hôm nay thật sự cảm ơn cô rất nhiều.   

- Không cần phải khách sáo. Anh đã giúp tôi và Tôn Nghị ở Lỗ Sơn nhiều như vậy, mời anh ăn bữa cơm có tính là gì chứ?   

Vương Mịch quay sang nhìn Giang Khương, cười nói, nhưng rồi ánh mắt có chút lo lắng:   

- Đúng rồi, bác sĩ Giang, anh thật nắm chắc như vậy sao?   

- Mặc dù không biết có bao nhiêu khó khăn, nhưng tôi tin tưởng vào bản thân mình.   

Giang Khương cười nói:   

- Đối với tôi mà nói, tôi cảm giác ngoại trừ thực lực, niềm tin là rất quan trọng. Nếu như tôi thất bại, cũng không sao cả, xem như chơi lớn một chút.   

- Hơn nữa, gia tăng một chút áp lực cho mình. Đây gọi là đập nồi dìm thuyền, tử chiến đến cùng.   

Giang Khương vừa nói vừa cười, nhưng Vương Mịch vẫn cảm nhận được sự ngưng trọng trong lời nói của Giang Khương. Cô không nhịn được liếc mắt nhìn hắn một cái rồi gật đầu.   

Cô không biết Giang Khương nhiều lắm, nhưng cô có thể cảm nhận được Giang Khương rất coi trọng kỳ thi này. Bây giờ cô mới hiểu được, qua được hay không qua được kỳ thi đối với Giang Khương rất quan trọng. Nếu không, với năng lực của hắn, thông qua khảo hạch bác sĩ thực tập là không thành vấn đề. Đến lúc đó, chỉ cần cùng với mọi người trải qua mấy năm nữa, có tấn cấp bác sĩ tam phẩm cũng không phải là chuyện khó khăn gì.   

Nhưng Giang Khương lại lựa chọn con đường khó nhất, đánh cược một lần, trong lòng Vương Mịch không khỏi âm thầm bội phục, cũng rất muốn biết tại sao Giang Khương lại mạo hiểm như vậy.   

Đương nhiên, cô biết Giang Khương sẽ không nói.   

Tiễn Giang Khương đến trước cửa viện, Vương Mịch mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn Giang Khương, nói:   

- Được rồi, bác sĩ Giang, anh hãy nghỉ ngơi cho thật tốt. Vẫn còn một ngày nữa, anh cố điều chỉnh trạng thái. Tôi tin rằng anh nhất định thành công.   

- Cảm ơn.   

Nhìn ánh mắt chân thành của Vương Mịch, Giang Khương mỉm cười gật đầu.   

Phòng dành cho khách của Thiên Y Viện cực kỳ thoải mái. Giang Khương tắm rửa xong, mặc quần áo ngủ leo lên giường, cắn một miếng Sơn Tham bỏ vào trong miệng, sau đó nuốt xuống bụng rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại. Theo như lời Vương Mịch nói, điều hắn cần làm chính là điều chỉnh lại trạng thái đến mức tốt nhất, cái khác đều không quan trọng.   

- Phát hiện năng lượng sinh vật dị thường, Ngũ Cầm vận khí pháp khởi động, bắt đầu hấp thu.   

Cùng lúc với tin tức này hiện lên trong đầu, hình xăm màu đỏ trên cánh tay Giang Khương cũng nhẹ nhàng lóe lên.   

Sáng hôm sau, Giang Khương mở mắt, cảm nhận được tin tức trong đầu, liền thở hắt ra. Hoàn cảnh ở Thiên Y Viện đúng là không tệ. Mặc dù người ở nơi này không ít, nhưng trong không khí vẫn ẩn chứa năng lượng cực kỳ phong phú. Xem ra Thiên Y Viện chọn ở chỗ này cũng không phải là chọn loạn.   

Từ lần tiêu hao năng lượng quá mức lúc trước, năng lượng tích trữ Cửu Vĩ đuôi 4 của hắn cuối cùng cũng đạt đến 40%. Kế tiếp, cho dù buổi sáng không cần tu luyện Ngũ Cầm Hí, chỉ cần ngủ đến sáng mai, ít nhất cũng có thể đạt đến 45%.   

45% năng lượng đủ để cho hắn ứng phó cuộc khảo hạch ngày mai. Cho dù có khó khăn đến cỡ nào, hắn cũng phải tranh thủ.   

Rửa mặt đánh răng xong, Giang Khương ra ngoài sân tập thể dục, nhưng cũng không tập Ngũ Cầm Hí. Dù sao nơi này khá xa lạ, hơn nữa Thiên Y Viện cũng có chút thần bí khó lường. Hắn cũng không chắc sẽ không có người chú ý đến Ngũ Cầm Hí của hắn. Cho nên, hắn quyết định, trong thời gian ở đây sẽ không luyện Ngũ Cầm Hí.   

Tập thể dục một lát, hắn có cảm giác đói bụng. Sau khi trở về phòng, hắn dựa theo số điện thoại có ghi lại gọi đi, rất nhanh bên kia truyền đến một giọng nói rất nhẹ nhàng.   

Chưa đến mười phút, có người mang đến cho hắn hai lồng bánh bao hấp và một bát bún gạo. Mùi thơm xộc vào mũi khiến hắn càng thêm cồn cào.   

Bánh bao xốp nhưng không bở, bún gạo dậy mùi, Giang Khương ăn cảm thấy còn ngon hơn cả khi ở Tây Sơn.   

- Thiên Y Viện đúng là Thiên Y Viện.   

Ánh mắt Giang Khương càng thêm kiên định vài phần.   

Một ngày lại rất nhanh trôi qua. Đến buổi tối, Vương Mịch lại đến mời hắn ăn cơm, thuận tiễn dẫn Giang Khương đi dạo xung quanh Thiên Y Viện. Lần này Giang Khương mới khẳng định, Thiên Y Viện lớn còn hơn hắn tưởng tượng.   

Vương Mịch dẫn hắn đi dạo một vòng tròn, thông qua bốn hành lang, mười viện tử, vừa có nhà trệt, vừa có nhà cao tầng. Lại còn có một ngọn núi rất cao, dưới chân núi có sông uốn lượn, thậm chí còn có một biệt thự nhỏ.   

Giang Khương âm thầm gật đầu. Thành Kim Lăng này chỉ sợ cũng chỉ có Thiên Y Viện tồn tại. Một nơi lớn như thế mới chứa được nhiều người như vậy.   

Ngủ qua một đêm, sáng hôm sau tỉnh lại, hắn tiếp tục tập thể dục rồi ăn sáng. Lúc này, tinh thần của Giang Khương lại khẩn trương trở lại. Một lát sau, Vương Mịch đến đưa hắn đến đại lễ đường của Thiên Y Viện.   

Hắn chưa từng nhìn thấy đại lễ đường, nhưng nếu đã là nơi tụ họp hàng năm của Thiên Y Viện, hẳn sẽ không quá kém. Giang Khương không biết nó có giống như hội trường đại hội quốc gia Bắc Kinh hay không?   

Ngẫm lại đại khí của Thiên Y Viện hai ngày qua, quả thật có thể xây dựng được một kiến trúc như vậy.