Binh Vương Thần Bí

Chương 402




Sau khi Giang Khương dừng xe, liền bảo Tiểu Bảo chạy vào nhà gọi Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu.   

Nhìn thấy Phan Hiểu Hiểu, Tiểu Bảo liền vui mừng kêu lên:   

- Mẹ nuôi.   

Nhìn cậu bé chân sáo chạy đến, Phan Hiểu Hiểu mỉm cười thật tươi, ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy Tiểu Bảo, hôn vào trán cậu hai cái thật mạnh, nói:   

- Ôi chao, Tiểu Bảo của mẹ. Mẹ nhớ con muốn chết.   

Tuyên Tử Nguyệt nhìn Tiểu Bảo, khen một câu:   

- Tiểu Bảo thật đáng yêu.   

- Tiểu Bảo, gọi dì đi con.   

Phan Hiểu Hiểu ôm Tiểu Bảo đến trước mặt Tuyên Tử Nguyệt, cười nói.   

- Dì.   

Nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, miệng lưỡi Tiểu Bảo đúng là ngọt như mía đường.   

- Tiểu Bảo thật là ngoan.   

Tuyên Tử Nguyệt không nhịn được mà nhéo má Tiểu Bảo một cái.   

- Tiểu Bảo đương nhiên là ngoan rồi.   

Mặt Tiểu Bảo có thể nói là dày hơn mặt Giang Khương. Nghe có người đẹp khen, liền cao hứng mà lớn tiếng đáp lại.   

- Chậc chậc…   

Phan Hiểu Hiểu ở một bên cảm thán, sau đó nhìn Giang Khương, nói:   

- Nhìn cách giáo dục của anh, cũng biết được mặt của Tiểu Bảo cũng dày bằng anh đấy.   

- Nói sao thì Tiểu Bảo cũng rất ngoan.   

Nói xong, Giang Khương không khỏi đắc ý dào dạt.   

Hai mỹ nữ cùng với hai soái ca một lớn một nhỏ, đi trên đường Bắc Kinh thật sự rất thu hút. Nhưng Giang Khương cố ý đeo thêm một cặp kính đen, nên không ai nhận ra hắn.   

Hôm nay Tiểu Bảo rất vui, lôi kéo mỹ nữ đi trên đường, thiếu điều không băng ngang mà thôi.   

Đi dạo đến gần trưa, mua không ít thứ, nhưng phần lớn trong đó là Phan Hiểu Hiểu bỏ tiền, nói là quà tặng cho lão gia tử và cho Tiểu Bảo.   

Đối với điều này, Giang Khương cũng không cách nào từ chối, đành phải tiếp nhận.   

Mọi người mang theo túi lớn túi nhỏ trở về, cùng nhau ăn một bữa cơm tối.   

Vị đầu bếp mập cũng biết được Giang Khương và Tuyên Tử Nguyệt sẽ phải về Vân Giang, nên cố tình nấu không ít món ăn đặc sắc, khiến cho mọi người ăn đến bể bụng. Nhưng hôm nay không uống rượu nhiều như hôm qua, chỉ uống một chai mà thôi.   

Đây là lần đầu tiên Tiểu Bảo ăn cơm với Giang Khương.   

Cậu bé ăn rất vui vẻ. Bình thường chỉ ăn có một chén, hôm nay có Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt dỗ cậu ăn, nên ăn liền hai chén.   

Ăn xong bữa cơm, quản gia là bác Lý liền đưa cho Giang Khương một bản chứng minh nhân dân. Tuyên Tử Nguyệt không có chứng minh thư, căn bản không lên được máy bay. Cho nên Giang Khương liền nhờ Dương Vân Dương chuẩn bị việc này, tùy tiện tìm một cái tên để có thể trở về.   

Sáng hôm sau, mọi người ăn xong bữa sáng, Phan Hiểu Hiểu liền lái xe đưa ba người đến sân bay.   

Nhìn hai người dẫn theo Tiểu Bảo sắp qua cửa an ninh, Phan Hiểu Hiểu nhìn hai người, sau đó nói với Giang Khương:   

- Sang năm tôi sẽ đến Vân Giang chơi, anh nhớ đến phi trường đón tôi đấy.   

- Được rồi, yên tâm đi. Chờ cô có thời gian, cứ gọi điện thoại cho tôi.   

Đối với Phan Hiểu Hiểu, Giang Khương cũng có chút cảm giác thua thiệt cho cô, nên vội vàng gật đầu đáp lời.   

Tiểu Bảo được Giang Khương ôm trong lòng, liền ôm lấy cổ Phan Hiểu Hiểu, nói:   

- Mẹ nuôi, mẹ theo mọi người về nhà ba nhé.   

Nghe Tiểu Bảo nói như vậy, vẻ bất đắc dĩ trên gương mặt Phan Hiểu Hiểu càng sâu hơn, hôn Tiểu Bảo một cái rồi nói:   

- Xin lỗi Tiểu Bảo, chờ mấy ngày nữa mẹ nuôi đến tìm con nhé.   

Sau khi lừa Tiểu Bảo xong, Phan Hiểu Hiểu mới lưu luyến quay sang ba người Giang Khương mà gật đầu.   

Sau đó nhìn ba người đi qua trạm an ninh rồi biến mất bên trong.   

- Xem ra Hiểu Hiểu rất nặng tình đối với anh.   

Ngồi ở khu vực chờ, Tuyên Tử Nguyệt tùy ý lật một tờ tạp chí, sau đó nói với Giang Khương.   

Giang Khương cười khổ nhún vai. Đối với điều này, hắn thật đúng là khó nói gì.   

Thấy Giang Khương không lên tiếng, Tuyên Tử Nguyệt cũng cười, không nói gì nữa. Đã lâu như vậy, cô còn không hiểu tính cách của Giang Khương sao? Nếu là người khác, có đại tiểu thư quấn quýt như vậy, đã sớm xuống tay rồi. Chỉ có con quái vật như Giang Khương mới không chút động lòng.   

Máy bay rất nhanh đáp xuống sân bay Vân Giang. Lúc này ngoài cổng phi trường đã có người giơ bảng đón.   

Giang Khương cười bước lên phía trước, nói với người giơ bảng hiệu rồi cầm chìa khóa bước đến chỗ Tuyên Tử Nguyệt.   

- Đi thôi.   

- Xem ra anh lăn lộn cũng không tệ, lại còn có người đặc biệt đưa xe đến cho anh.   

Tuyên Tử Nguyệt cười nói.   

- Xe của bạn, biết tôi trở về Vân Giang nên cho tôi mượn vài ngày.   

Giang Khương giải thích nhưng cũng không quá rõ. Xe này là hắn mượn của Tỉnh trưởng La. Nếu không, mang nhiều đồ như vậy mà về quê thì thật không dễ dàng.   

Chiếc xe chạy trên đường quốc lộ, trực tiếp chạy đến huyện Lưu Hà.   

Tuyên Tử Nguyệt cũng không phải lần đầu tiên đến nhà Giang Khương, cho nên cũng không quá mức chú ý đến cảnh sắc hai bên đường, nhưng Tiểu Bảo đang ngồi trong lòng Tuyên Tử Nguyệt thì vô cùng hiếu kỳ, mở to đôi mắt đen láy nhìn ra ngoài cửa sổ.   

Thỉnh thoảng lại kéo tay Tuyên Tử Nguyệt, hỏi:   

- Dì Nguyệt, cái kia là gì vậy?  

Tuyên Tử Nguyệt kiên nhẫn giải thích cho Tiểu Bảo nghe, khiến Tiểu Bảo liên tục gật đầu.   

Nhưng Tiểu Bảo chỉ làm loạn được một hồi rồi chậm rãi nằm trong ngực Tuyên Tử Nguyệt ngủ say.   

Bên trong xe dần dần yên tĩnh trở lại. Giang Khương vừa lái xe vừa nhìn Tuyên Tử Nguyệt đang yên lặng bên cạnh, ánh mắt hiện lên sự bất đắc dĩ:   

- Cô không cần lo lắng. Tôi đã nói rồi, nếu cô không thích gả thì đừng gả.   

Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười, cũng không nói gì.   

Nhìn biểu hiện của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương chỉ biết thở dài. Hắn hiểu tính cách của Tuyên Tử Nguyệt, chỉ sợ cuối cùng sẽ chọn cách không liên lụy đến hắn.   

Chiếc xe rất nhanh tiến vào huyện Lưu Hà, sau đó chuyển hướng đến nhà Giang Khương.   

Giang Khương có lẽ đã lâu rồi không về nhà. Khi chiếc xe chậm rãi chạy vào trong thôn, nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt, Giang Khương cũng có chút hưng phấn.   

Trên đường thỉnh thoảng cũng có người qua lại. Tốc độ xe của Giang Khương cũng vì thế mà chậm lại.   

Chiếc xe của Giang Khương xuất hiện trong thôn, quả thật cũng khiến người ta phải chú ý, thỉnh thoảng có người chỉ chỉ trỏ trỏ, không biết là xe của ai lại đẹp như vậy.   

Nhưng bây giờ sắp đến tết, cũng có người âm thầm đoán rằng không biết có phải là Giang Khương đã về không. Nhưng nhìn thấy chiếc Audi, lại có người hoài nghi. Tuy nói giao thông trong thôn lạc hậu, nhưng cũng có người có thể nhận ra loại xe xịn này, đều không tin Giang Khương có khả năng mua nó. Đương nhiên, lần trước khi Giang Khương về cũng có lái một chiếc xe rất đẹp. Nói không chừng lần này là Giang Khương thật sự trở về.   

Chiếc xe Audi chậm rãi đậu trước cửa nhà Giang gia, lúc này mọi người mới xác nhận là Giang Khương trở về.   

Giang lão gia tử đã sớm biết hôm nay Giang Khương sẽ về, nghe được tiếng xe ngoài sân liền tủm tỉm từ bên trong nhà đi ra.   

- Gia gia.   

Đã lâu không nhìn thấy lão gia tử, lúc này thấy ông vẫn khỏe mạnh, Giang Khương không nhịn được mà hai mắt nóng lên.   

Tuyên Tử Nguyệt bên cạnh cũng lễ phép chào hỏi:   

- Xin chào Giang gia gia.   

- A, tốt, tốt.   

Nhìn cháu trai của mình một thân quân trang, đẹp trai anh tuấn, bên cạnh là Tuyên Tử Nguyệt vô cùng xinh đẹp, Giang lão gia tử vui mừng liên tục gật đầu.   

Tuyên Tử Nguyệt nhìn Tiểu Bảo trong lòng, sau đó cười nói:   

- Tiểu Bảo, gọi gia gia đi.   

Tiểu Bảo có chút sợ người lạ, nhưng khi nhìn thấy nụ cười hiền lành của Giang lão gia tử, liền kêu lên:   

- Con chào gia gia.   

- Giỏi, giỏi, Tiểu Bảo giỏi quá.   

Đới việc Giang Khương nhận một đứa cô nhi làm con nuôi, Giang lão tất nhiên là có biết. Nhìn Tiểu Bảo đáng yêu như vậy, ông cũng cảm thấy vui:   

- Nào, mau vào nhà đi.   

Giang Khương mở cốp xe, lấy những thứ đã chuẩn bị xong, rồi dẫn Tuyên Tử Nguyệt vào nhà.   

Nhà của Giang lão cũng không khác gì so với lần trước đến. Ánh mắt Tuyên Tử Nguyệt hiện lên chút cảm khái, nhớ đến lần đầu tiên đến Giang gia, Giang Khương đã ở trong sân nướng gà rừng, thỏ hoang cho cô ăn.   

Tâm trạng lúc đó thật sự rất dễ chịu. Nhưng bây giờ….   

Ánh mắt Tuyên Tử Nguyệt hiện lên nụ cười khổ, rất nhanh khôi phục sự bình thường.   

- Nào, Tuyên tiểu thư, đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi một chút, sau đó chúng ta ăn cơm.   

Giang lão bưng đến một chậu nước và một cái khăn, nói với Tuyên Tử Nguyệt.   

- Giang gia gia, để tự cháu làm là được, sao lại phiền ông như thế.   

Tuyên Tử Nguyệt vội vàng đứng dậy.   

- Tuyên tiểu thư đừng khách sáo. Cháu đã đến nhà chúng ta thì là khách. Khách khí làm gì?   

Thấy Tuyên Tử Nguyệt lễ phép như vậy, trong lòng Giang lão vô cùng thích.   

Giang Khương nhìn thấy tình huống này, cũng cười khổ trong lòng, biết được lão gia tử nhất định là đã hiểu lầm chuyện gì.   

Nhưng hắn cũng không lên tiếng giải thích, tự mình đi rửa mặt, sau đó rửa ráy cho Tiểu Bảo rồi từ nhà bếp mang thức ăn lên, người một nhà chuẩn bị ăn cơm.   

Đang chuẩn bị ăn cơm, cánh cửa cổng liền được đẩy ra, một cô gái xinh đẹp bước vào, nhìn thấy mọi người đang dùng cơm, có chút sửng sốt, sau đó nói:   

- Giang gia gia, mọi người đang ăn cơm sao?