Binh Vương Thần Bí

Chương 397




- Chị cũng đi Vân Giang?   

Phan Hiểu Hiểu mở to mắt, có chút không hiểu tình huống, quay sang nhìn Tuyên Tử Nguyệt rồi lại nhìn Giang Khương.   

Nhẹ hít vào một hơi, mang theo chút khẩn trương và do dự nhìn Tuyên Tử Nguyệt:   

- Chị cũng theo Giang Khương trở về?   

- Ừ!   

Tuyên Tử Nguyệt không chút do dự mà gật đầu, nhưng lại làm cho Phan Hiểu Hiểu suýt chút nữa làm đổ ly rượu trên bàn.   

Sắc mặt Phan Hiểu Hiểu trắng bệch nhìn Giang Khương, điều này làm cho Giang Khương có cảm giác bất đắc dĩ.   

- Tôi cũng đi.   

Nghe Phan Hiểu Hiểu nói ra ba chữ này, Giang Khương một chút cũng không ngoài ý muốn, ngay cả Tuyên Tử Nguyệt cũng vậy.   

Giang Khương về nhà, dù sao cũng chỉ mang theo một người thôi, mang hai người thì có chút khó coi. Hắn nhìn Phan Hiểu Hiểu, nói:   

- Bác trai sẽ không đồng ý.   

Nói xong, Phan Hiểu Hiểu u oán nhìn Giang Khương, nói:   

- Vậy tôi ăn tết xong, anh đến phi trường đón tôi.   

Uống xong ly rượu vang, Phan Hiểu Hiểu nói:   

- Chú mập, cho cháu thêm một ly nữa.   

Cảm giác hôm nay Phan tiểu thư rất hăng hái, vị đầu bếp mập rất nhanh rót thêm một ly.   

Tuyên Tử Nguyệt dường như cũng khó có lúc cao hứng mà uống rượu. Thấy hai người như vậy, Giang Khương cũng đành bồi theo. Kết quả, vị đầu bếp mập vừa nấu thêm thức ăn cho ba người, mà ba người cũng uống hết ba chai rượu vang. Chỉ là không biết khi Dương Vân Dương phát hiện rượu vang của mình bị ba người Giang Khương uống sạch thì có thể vỗ bắp đùi hay không mà nói rằng, sớm biết như vậy thì tôi đã cất cả một thùng rượu vang đỏ cho các người rồi.   

- Chị Tuyên, chị có biết Giang Khương chính là một tên có phổi mà không có tim không? Tôi đối với anh ta rất tốt. Ban đầu, nếu không phải anh ta cứu tôi, hơn nữa mùi  

của anh ta cũng rất thoải mái, rất dễ chịu thì tôi còn lâu mới thích anh ta.   

Phan Hiểu Hiểu rõ ràng đã có chút say. Hôm nay dường như uống rất ngon, gục trên bàn nhìn ly rượu, lẩm bẩm nói với Tuyên Tử Nguyệt đối diện.   

Ánh mắt Tuyên Tử Nguyệt cũng đã mơ màng, nhìn Phan Hiểu Hiểu, cười ha hả:   

- Sao trùng hợp vậy?   

- Trùng hợp?   

Phan Hiểu Hiểu hỏi.   

- Anh ta...   

Tuyên Tử Nguyệt quay đầu nhìn người ngồi ở vị trí chính giữa.   

Chỉ tay vào Giang Khương đang cười khổ, Tuyên Tử Nguyệt nói:   

- Người này ban đầu yếu như con kiến. Một cái tát của tôi cũng có thể đánh ngã anh ta.   

- Sao?   

Phan Hiểu Hiểu mở to mắt, nghe Tuyên Tử Nguyệt nói.   

- Lúc đó, anh ta làm tại một phòng khám đối diện với trường học của chúng tôi. Khi tôi đi học thì bị người ta mai phục, phải trốn vào trong phòng khám đó.   

Tuyên Tử Nguyệt nhìn Giang Khương, cảm giác tên tiểu tử này vẫn ngu ngốc như cũ, cho nên cô cười rất ấm áp:   

- Lúc đó anh ta vì cứu tôi mà bị Tiền Lập Nguyên đánh cho chết đi sống lại, nhưng anh ta vẫn che chắn trước mặt tôi. Cuối cùng tôi tưởng rằng chúng tôi sẽ chết, vậy mà anh ta lại tìm được một con dao, không biết làm cách nào mà giết chết Tiền Lập Nguyên.   

- Về sau, tôi cảm thấy tôi nợ anh ta, vì thế muốn đền đáp cho anh ta một cái gì đó, nhưng phát hiện càng lúc nợ càng nhiều.   

- Cô có biết tại sao lần này tôi lại ra đi như thế không?   

Tuyên Tử Nguyệt chậm rãi gục xuống bàn, nhìn cái ly còn sót lại chút rượu đỏ:   

- Tôi là đào hôn đấy.   

- Ba tôi phỏng chừng đã phát hiện ra tôi mất tích, nhưng chắc là không nghĩ đến tôi lại mất tích vào lúc này vì vẫn cho rằng tôi sẽ tuân theo hôn ước, gả cho Tề Nhạc Minh.   

- Haha, nếu là trước kia, có lẽ tôi sẽ gả. Nhưng tôi còn nợ người này, khi còn chưa trả, tôi chưa muốn lấy chồng.   

Ngón tay thon dài của Tuyên Tử Nguyệt chỉ vào Giang Khương, ý cười trên mặt càng đậm, cười ha hả nhưng lại rất cô đơn.   

Phan Hiểu Hiểu gối cằm lên cánh tay, sau đó quay sang nhìn Giang Khương, nhìn vẻ mặt Giang Khương cứ như quả mướp đắng, sau đó quay sang nhìn Tuyên Tử Nguyệt, oán hận nói:   

- Hình như cái gì chúng ta cũng nợ anh ta cả.   

- Đúng.   

Tuyên Tử Nguyệt quay sang nhìn Giang Khương, sau đó giơ ly lên:   

- Nào, Phan Hiểu Hiểu, chúng ta cạn ly.   

- Được, cạn ly.   

Thấy hai cô gái đã say mèm, Giang Khương ôm một người một tay đưa về phòng.   

Phan Hiểu Hiểu rõ ràng đã rất say, bị Giang Khương ôm, xoay tới xoay lui mà vẫn không động đậy, tay khoác lên cổ Giang Khương, theo bước chân của hắn bước về phía trước.   

Tuyên Tử Nguyệt thì đỡ hơn một chút, được Giang Khương ôm thắt lưng, cứ như vậy mà chậm rãi bước đi. Điều này làm cho Giang Khương thở phào nhẹ nhõm. Nếu cô bé này làm loạn, hắn phải buông Phan Hiểu Hiểu ra thì mới có khả năng đối phó với cô.   

Đỡ Phan Hiểu Hiểu vào phòng trước, giúp cô cởi giầy, sau đó đắp chăn lại cho cô. Làm xong mọi việc, hắn đóng cửa phòng lại rồi mới đưa Tuyên Tử Nguyệt về phòng của cô.   

Vừa mới đặt Tuyên Tử Nguyệt xuống giường, đột nhiên Tuyên Tử Nguyệt ôm lấy cổ của hắn. Một mùi thơm ập tới. Trong lúc Giang Khương còn chưa kịp phản ứng, một đôi môi ấm áp nhẹ nhàng áp lấy bờ môi của hắn.   

Cảm nhận được sự mềm mại và hương thơm truyền đến từ bờ môi, Giang Khương sững người, rất lâu cũng chưa hồi phục lại tinh thần.   

Cho đến khi Tuyên Tử Nguyệt ôm chặt lấy hắn, chiếc lưỡi bắt đầu khuấy động trong miệng của hắn, lúc này Giang Khương mới phản ứng lại, cố gắng ức chế sự rúng động trong lòng, ngẩng đầu né tránh đôi môi của Tuyên Tử Nguyệt, thấp giọng nói:   

- Tử Nguyệt, cô uống say rồi.   

- Không, em không có say, em không có say.   

Tuyên Tử Nguyệt ôm chặt lấy cổ Giang Khương, điên cuồng hôn hắn, vừa hôn vừa lẩm bẩm:   

- Có lẽ em chỉ có thể tránh được vài ngày, cũng phải có lúc quay về. Nhưng em muốn cùng anh trải qua những ngày tháng vui vẻ. Em muốn cho anh tất cả của em.   

- Có lẽ sang năm chúng ta đã không còn gặp lại nữa. Em không muốn mình có bất kỳ tiếc nuối nào.   

Hơi thở Tuyên Tử Nguyệt có chút nặng nề, nhẹ nhàng thì thầm bên tai Giang Khương, khiến cho hắn muốn bốc hỏa.   

Nhưng cũng may ý chí của Giang Khương cực kỳ kiên định. Hắn biết Tuyên Tử Nguyệt là cô gái như thế nào. Hắn rất thích cô, thậm chí còn có chút động tâm. Nhưng hắn tuyệt đối không muốn trong trường hợp như thế này mà chiếm lấy Tuyên Tử Nguyệt.   

Hắn có thể cảm giác được Tuyên Tử Nguyệt rất ngây ngô, thậm chí hiểu rõ suy nghĩ của Tuyên Tử Nguyệt nhưng hắn lại không rõ suy nghĩ của mình. Hắn biết nếu hắn thật sự muốn Tuyên Tử Nguyệt, tuyệt đối sẽ không phải trong tình huống như thế này.   

Tuyên Tử Nguyệt bị đẩy ra, lẳng lặng nhìn Giang Khương, ánh mắt tràn đầy sự cô đơn:   

- Thì ra trong lòng của anh, em một chút cũng không quan trọng.   

- Không.   

Giang Khương nắm lấy hai vai của Tuyên Tử Nguyệt, nhìn thẳng vào cô, mỉm cười nói:   

- Cô trong lòng tôi rất quan trọng, nhưng tôi không thể trong tình huống này mà làm chuyện đó với cô được.   

- Nếu có một ngày, chúng ta có thể ở cùng với nhau. Tôi hy vọng chúng ta sẽ có một kết cục tốt đẹp mà không phải thế này.   

Đây là lần đầu tiên Giang Khương nhìn thấy Tuyên Tử Nguyệt luôn dũng cảm kiên cường rơi lệ.   

- Nhưng em lại không có cách nào đợi được đến ngày đó.   

Tuyên Tử Nguyệt lắc đầu, nước mắt giống như mưa rơi xuống.   

- Qua tết, em sẽ phải về nhà. Cho dù em không về, người trong nhà cũng sẽ tìm được em.  

Giang Khương nhẹ nhàng ôm Tuyên Tử Nguyệt vào lòng, ngẩng đầu nhìn trần nhà, nhẹ nhàng thở hắt ra.   

Im lặng một lúc, Giang Khương nói:   

- Nếu như cô đã không muốn gả cho Tề Nhạc Minh, vậy thì không gả.   

- Vô dụng thôi. Nhà của em sẽ không đồng ý.   

Tuyên Tử Nguyệt ôm chặt lấy thắt lưng Giang Khương, dựa đầu vào vai hắn, giống như muốn tìm kiếm sự ấm áp từ hắn.   

- Hơn nữa, Tề gia tuyệt đối sẽ không cho phép xuất hiện chuyện này.   

Tuyên Tử Nguyệt nói.   

Giang Khương mỉm cười nói:   

- Tề gia và tôi dù sao cũng đã là cục diện không chết không thôi, cũng chẳng có gì phải sợ.   

- Không sao đâu, nếu cô không muốn lấy chồng, vậy thì không cần phải lấy chồng.   

Giang Khương vỗ lưng Tuyên Tử Nguyệt, kiên định nói:   

- Hãy tin tưởng tôi.   

Nghe Giang Khương nói xong, Tuyên Tử Nguyệt cũng ngừng khóc, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Giang Khương, muốn tìm trên mặt hắn một sự tin tưởng nào đó.   

Nhưng cô chỉ nhìn Giang Khương một lúc rồi mỉm cười, lắc đầu nói:   

- Anh không biết nhà của em và Tề gia mạnh như thế nào đâu. Cho dù bây giờ anh đã có thân phận và địa vị như thế, lại có được Dương gia ở đằng sau, nhưng cũng không cách nào làm được.   

- Tôi đã nói, hãy tin tưởng tôi.   

Giang Khương vẫn mỉm cười nắm lấy vai Tuyên Tử Nguyệt:   

- Tề gia đã nhiều lần cho người đến giết tôi, nhưng bọn họ chưa bao giờ thành công. Nếu tôi đã nói cô không muốn lấy chồng, vậy thì không cần phải lấy chồng.   

- Không ai có thể bắt buộc được cô.