- Minh thiếu, vừa nhận được tin tức bây giờ Giang Khương đang ở huyện Lỗ Sơn ạ.
A Lang cẩn thận báo cáo với Tề Nhạc Minh. Bây giờ gia chủ đã giao toàn quyền xử lý mặt này cho Tề Nhạc Minh, A Lang bắt buộc phải nghe theo mọi chỉ thị của Tề Nhạc Minh. Hơn nữa anh ta cũng muốn báo thù lần trước, hai mắt lóe ra hàn quang, chờ lệnh của Minh thiếu.
- Huyện Lỗ Sơn? Chỗ xảy ra động đất sao?
Mắt Tề Nhạc Minh sáng lên, trầm giọng hỏi.
- Đúng vậy, chính là chỗ đó. Bây giờ hắn đang ở một thị trấn nhỏ, rất dễ xuống tay. Bây giờ người bên đó hỗn tạp hỗn loạn, dù có mất tích thì người khác cũng chỉ tưởng là bị sụp lún đè dưới đó.
A Lang tàn nhẫn nói.
Nghe thấy lời này, Tề Nhạc Minh cũng cười lạnh lùng nói:
- Được, phái người chạy đến đó, nhất định phải bắt lấy thằng nhãi này.
- Vâng, Minh thiếu, bây giờ tôi sẽ phái người đi ngay.
A Lang hưng phấn nói.
- Chú ý nhất định không được có sơ hở!
Tề Nhạc Minh lạnh giọng nói.
A Lang gật đầu nói:
- Minh thiếu yên tâm, lần này nhất định sẽ không có vấn đề!
Một ngày rất nhanh liền trôi qua, sắc trời dần sáng, vì bây giờ không cần thức đêm nữa nên Giang Khương dậy rất sớm. Vốn dĩ Giang Khương định hôm nay rời đi nhưng lại nhận được tin ngày hôm sau đội y tế đến chi viện sẽ đến, vậy nên hắn cũng hợp lẽ cần ở lại một ngày nữa.
Có điều Giang Khương vừa bận rộn vừa chú ý thấy hình như hôm nay tâm tình của hai thầy thuốc siêu cấp ở đối diện có chút quái dị.
Hôm nay hai người này lấy nước dọn vệ sinh hai lần trong lều vải, ngay cả thái độ đối với người bệnh của vị Tôn Nghị kia cũng cực kỳ tốt, trên mặt không hề nhìn thấy vẻ kiêu ngạo.
“Ấy”, Giang Khương có chút nghi hoặc, không biết hai vị này ngày hôm nay làm sao, có điều hắn cũng mơ hồ nghe thấy Vương Mịch từng nói bọn họ đợi ngày mai đội y tế đến thì cũng sẽ phải rời đi.
“Xem ra hai vị này e là vì là ngày cuối cùng nên mới như vậy.”
Giang Khương nghĩ như vậy nhưng cũng không để ý lắm.
Có điều sau buổi chiều, rất nhanh câu đố này liền có đáp án.
“Ầm ầm ầm ầm”, khoảng 3h chiều, bên ngoài núi truyền đến một trận tiếng máy bay trực thăng, Giang Khương đang rửa sạch vết thương cho một quân binh cảnh sát, ngẩng đầu liếc nhìn rồi lại chậm rãi cúi đầu xuống.
Nói thật, hắn có chút nghi hoặc, chỉ một xã La Tề nhỏ bé, đáng để các anh máy bay trực thăng đến máy bay trực thăng đi sao? Lần trước coi như đưa hai vị kia đến, vậy lần này lại đưa vị đại lão nào đến đây vậy?
Lần này người đến là một ông lão, sau khi Giang Khương giương mắt nhìn thoáng qua, cảm thấy đối phương quả nhiên khí độ phi phàm, khi đi lại toát ra sự phóng khoáng tự nhiên. Vậy nên sau khi nhìn vài lần, Giang Khương không để ý nữa, tiếp tục rửa sạch vết thương.
Nhưng ông lão đó lại bước về phía Viện y tế, thậm chí còn lơ đãng liếc mắt nhìn Giang Khương một cái rồi mới đi về phía lều vải bên kia.
Mà lúc này, Tôn Nghị và Vương Mịch đang cung kính đứng ở cửa lều vải, nghênh đón vị lão đồng chí này.
Giang Khương lại giương mắt nhìn thoáng qua, bỗng bừng tỉnh đại ngộ. Hôm nay hai người này dọn dẹp bên trong sạch sẽ thế, hóa ra là vì đón vị lão đồng chí này, xem ra vị này có lai lịch bất phàm. Giang Khương để ý thêm vài lần rồi cũng không chú ý nhiều nữa. Dù sao thì cũng chẳng liên quan đến hắn, qua ngày mai mọi người sẽ ai đi đường nấy, hy vọng sau này không phải gặp lại nữa.
Giang Khương ở đây thoải mái, Tôn Nghị và Vương Mịch ở trong đó cẩn thận từng tí, cùng vị lão đồng chí đó nhìn khắp xung quanh. Lão đồng chí có hai thầy thuốc đi cùng, đi dạo khắp bốn phía, nhìn từng người bệnh trong lều vải, khẽ gật gật đầu, nói:
- Hai em ở đây khám cho bao nhiêu người bệnh rồi?
- Thầy La, bọn em ở đây điều trị cho 69 bệnh nhân rồi ạ, bây giờ chỗ này còn 36 bệnh nhân tất cả.
Tôn Nghị cung kính đáp.
Lão đồng chí hài lòng gật đầu, sau đó liền đi dọc theo một loạt giường chi chít bên trong lều, một đường đi qua, sau đó tùy ý chỉ vào một người bệnh hỏi:
- Đây là người bệnh gì?
- Đây là người bệnh vỡ lá lách đã được tu bổ ạ.
Thấy lão đồng chí chỉ vào một người bệnh tương đối nặng, trên mặt Tôn Nghị lộ ra vẻ vui mừng, vội đáp.
- Ừ.
Quả nhiên lão đồng chí hài lòng mà gật đầu, dù sao có thể làm phẫu thuật tu bổ lá lách ở nơi như thế này thì cũng không đơn giản chút nào.
Lão đồng chí đi qua, nhìn nhìn người bệnh, lại tùy ý hỏi vài câu rồi gật gật đầu, đi về phía người bệnh tiếp theo.
- Người bệnh này thì sao?
- Thầy La, người bệnh này gãy xương sườn và tràn khí màng phổi phải ạ.
Vương Mịch cẩn thận đáp.
Lão đồng chí đứng nhìn một lát, thấy sắc mặt người bệnh cũng không tệ, vị trí ống dẫn lưu chính xác, dẫn lưu thông suốt, cũng hài lòng gật đầu, sau đó đi về phía
người bệnh tiếp theo.
Cứ như vậy, sau khi hỏi năm sáu người bệnh, sắc mặt lão đồng chí dần lộ ra ý cười hài lòng. Điều này khiến trong lòng Tôn Nghị và Vương Mịch ở bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm theo, bắt đầu mơ hồ có chút hưng phấn, thầm nghĩ: “Xem ra chuyện thông qua lần này chắc không phải vấn đề gì lớn!”
Lão đồng chí nhìn nhìn, sau đó lại chỉ vào một người bệnh hỏi:
- Người bệnh này bị gì?
Hai người nhìn theo hướng ngón tay lão đồng chí chỉ, trong lòng chợt lộp độp.
Sau khi chần chừ một lúc, Vương Mịch cẩn thận đáp:
- Thầy La, người bệnh này là người bị chấn thương não.
- Chấn thương não? Cụ thể là gì?
Lão đồng chí liếc nhìn Vương Mịch nói.
- Chủ yếu là tụ máu dưới màng cứng ạ.
Thấy lão đồng chí hỏi, Vương Mịch không dám chần chừ, vội đáp.
Lão đồng chí gật đầu, đi qua nhìn một lát, nhìn băng vải quấn trên đầu, sau đó ngẩng đầu hỏi:
- Xử lý thế nào vậy?
Nghe thấy lão đồng chí truy hỏi, trong lòng thầm kêu khổ. Sau khi hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Vương Mịch đành đau khổ tiếp tục đáp:
- Người bệnh này trải qua phẫu thuật mổ não chấn thương nhỏ lấy máu dẫn lưu xong, hiện tình hình cũng coi như ổn định ạ!
- Mổ não chấn thương nhỏ?
Nghe thấy lời này, lão đồng chí nhướng mày lên, nhìn về phía hai người trầm giọng nói:
- Thế định vị bằng cách nào?
Thấy lão đồng chí quả nhiên hỏi chuyện này, sắc mặt Vương Mịch và Tôn Nghị đều cứng đờ, nhưng cũng không dám giấu diếm chút nào. Đối mặt với câu hỏi của y sư cấp trên, nếu bị phát hiện là nói dối thì hậu quả không người nào trong Thiên Y Viện có thể gánh chịu. Vậy nên Vương Mịch hơi chần chừ một lát rồi vội cẩn thận đáp:
- Thầy La, người bệnh này không phải cho bọn em chủ đao, em chỉ là trợ thủ thôi ạ!
- Không phải các em chủ đao?
Lão đồng chí nhíu nhíu mày, nhìn hai người, sau đó ngạc nhiên nói:
- Vậy là ai làm?
Vương Mịch hít một hơi thật sâu, sau đó trầm giọng nói:
- Là một vị thầy thuốc Giang!
- Ai? Thầy thuốc Giang?
Lão đồng chí hơi nhíu mày, nói:
- Chẳng lẽ ở đây có CT? Có cộng hưởng từ hạt nhân?
- Không ạ, anh ta không làm CT, cũng không làm cộng hưởng từ hạt nhân đã trực tiếp mở lỗ rồi ạ.
- Em có hỏi anh ta định vị thế nào, anh ta bảo dựa vào cảm giác.
Nghe Vương Mịch nói xong, vẻ mặt lão đồng chí cũng hơi biến đổi, lại nhìn nhìn Tôn Nghị ở bên cạnh, thấy vẻ mặt anh ta bình thường nên mới chắc chắn Vương Mịch không nói lung tung.
Trầm mặc một lúc, lão đồng chí lại hỏi:
- Ngoài người bệnh này ra, có người bệnh nào do cậu ta xử lý không? Có điểm nào kỳ lạ không?
Thấy lão đồng chí lại hỏi lần nữa, Vương Mịch thầm thở dài trong lòng, sau đó cung kính đáp:
- Vị thầy thuốc Giang này rất giỏi, hình như khoa nào cũng tinh thông. Hơn nữa anh ta có thuật châm cứu, thậm chí có thể ngăn cơ quan nội tạng trong khoang bụng chảy máu!
- Người bệnh vỡ lá lách kia của bọn em cũng là nhờ thầy thuốc Giang đến giúp, nhờ anh ta châm cứu nên bọn em không trực tiếp cắt lá lách mà hoàn thành tu bổ ạ.
Nghe đến đó, hai tròng mắt lão đồng chí sáng lên, nói:
- Vị thầy thuốc Giang đó ở đâu? Ta muốn gặp xem sao.
- Thầy La, chắc là thầy thuốc Giang ở ngay đối diện, để em mời anh ta qua đây.
Vương Mịch vội gật đầu, sau đó liền xoay người đi ra ngoài.
Rất thích hoặc rất quan tâm, rất nhớ một người nhưng không biết anh ấy hoặc cô ấy ở đâu, cũng không biết người đó đang làm gì là một chuyện rất đau khổ.
“Rốt cuộc Giang Khương chạy đi đâu rồi.”
Liên tiếp sáu bảy ngày liền đều không liên lạc được với Giang Khương, Phan Hiểu Hiểu càng ngày càng nôn nóng, nằm bò trên ghế sô pha cầm di động bấm rất lâu, lại gửi một tin nhắn, sau đó lại gọi điện nhưng trong điện thoại vẫn truyền đến câu: “Số điện thoại quý khách gọi hiện đã tắt máy, nếu cần đối phương gọi lại…”
Nghe thấy thanh âm truyền đến trong điện thoại, Phan Hiểu Hiểu tức giận ném di động xuống ghế sô pha, sau đó nằm trên ghế sô pha buồn bực. Mẹ cô ta ở bên cạnh thấy con gái buồn bực không vui như vậy cũng thầm thở dài. Đầu tiên nhà bà ta không đồng ý cho Hiểu Hiểu tiếp xúc với tên đó nên nhốt Hiểu Hiểu ở nhà, không cho con bé đi gặp tên đó. Kết quả ai ngờ Dương gia tự nhiên nhúng chân vào, có Dương Vân Dương tự mình ra mặt, hết cách, nhà bà ta đành cho hai đứa một cơ hội, ai ngờ lại thành như vậy. Tên đáng chết đó cũng thật là, nghe nói đối xử với Hiểu Hiểu không tệ nhưng bây giờ xem ra chỉ e là chỉ là nhất thời, bây giờ lạnh lùng cũng tốt, như vậy Dương gia cũng chẳng nói được gì.