Binh Vương Thần Bí

Chương 312




Lúc Giang Khương tỉnh lại thì đã là sáng sớm. Chẳng qua đợi lúc hắn rời giường, lại phát hiện ra không khí trong cả khu nhà dường như hơi là lạ.   

Đợi tới khi hắn đánh răng rửa mặt xong, rất nhanh liền có người tới mới hắn tới phòng ăn dùng cơm.   

Giang Khương cảm thấy kỳ quái, nhìn di động. Lúc này mới là hơn sáu giờ sáng, nếu đổi lại là ngày trước thì đều bảy giờ mới có người gọi mình đi ăn sáng. Chẳng lẽ hôm nay sáng sớm ông lão họ Dương đã muốn gặp mình sao?   

Lập tức không chần chừ nữa, Giang Khương liền đi nhanh về phía phòng ăn.   

Chẳng qua khi vừa vào phòng ăn, hắn thấy sắc mặt của Dương Vân Dương thoáng âm trầm ngồi ở đó, đang ăn một chén đậu phụ và hai cái quẩy, cũng không thấy có người khác.   

- Trưởng ban dậy sớm thế...   

Giang Khương cười đi tới, ngồi xuống đối diện Dương Vân Dương.   

- Chào thầy thuốc Giang...   

Dương Vân Dương miễn cưỡng cười, gật đầu nói với Giang Khương.   

Nhìn sắc mặt hơi âm trầm của Dương Vân Dương, trong lòng Giang Khương cũng hơi căng thẳng, sau đó trầm giọng hỏi:   

- Trưởng ban... Có chuyện gì xảy ra sao?   

Dương Vân Dương cười khổ một chút, sau đó nói:   

- Rất xin lỗi, thầy thuốc Giang, vốn cha tôi muốn hôm nay sẽ chính thức tạ ơn cậu, chẳng qua hiện giờ ông ấy không có thời gian nữa rồi...   

Nhìn sắc mặt khổ sở và bất đắc dĩ của Dương Vân Dương, Giang Khương lại cau mày, hỏi lại:   

- Có chuyện gì sao?   

- Rạng sáng nay, huyện Lỗ Sơn, phụ cận Xuyên Tỉnh xảy ra động đất 8,3 độ... Dự đoán tổn thất rất lớn. Rạng sáng cha tôi đã chạy tới phòng hội nghị rồi...   

Dương Vân Dương trầm giọng nói.   

- Huyện Lỗ Sơn Xuyên Tỉnh xảy ra động đất...   

Nghe thấy lời Dương Vân Dương, cả người Giang Khương cứng đờ. Huyện Lỗ Sơn không phải là phía nhà Kỷ Đầu sao?   

Nhìn sắc mặt Giang Khương tái mét đi, lúc này Dương Vân Dương cũng tò mò, cả kinh nói:   

- Thầy thuốc Giang, chẳng lẽ phía đó có người thân hay người quen của cậu sao?   

Trái tim Giang Khương lúc này lạnh như băng. Lúc hắn ở nước ngoài, sau khi Haiti có động đất cũng từng theo đội tiến vào Haiti. Lúc ấy chẳng qua Haiti mới có động đất cấp 7, không tình cảnh lúc đó thật thê thảm vô cùng.   

Hiện tại huyện Lỗ Sơn không ngờ lại chịu động đất 8,3 độ, như vậy thì người nhà Ky Đầu sao rồi? Còn cả đứa bé nữa?   

- Thầy thuốc Giang? Thầy thuốc Giang...   

Nhìn sắc mặt Giang Khương cực kỳ khó coi đứng đó, Dương Vân Dương cau mày, lo lắng gọi vài tiếng.  

Nghe thấy tiếng Dương Vân Dương gọi, Giang Khương mới tỉnh táo lại, nhìn dáng vẻ lo lắng của Dương Vân Dương, miễn cưỡng cười, sau đó gật đầu nói:   

- Đúng... Tôi có bạn ở nơi đó!   

- Hiện tại rốt cục tình hình huyện Lỗ Sơn thế nào rồi?   

Vừa dứt lời, giọng Giang Khương lại lo lắng hỏi.   

Thấy Giang Khương gật đầu, trong lòng Dương Vân Dương âm thầm thở dài, chậm rãi lắc đầu nói:   

- Tình hình hiện tại của huyện Lỗ Sơn căn bản không rõ ràng lắm. Tất cả liên lạc tới bên kia đều đã bị cắt đứt.... Huyện Hổ Mạc, huyện Khiêu Sơn xung quanh cũng bị phá hủy cực kỳ nghiêm trọng. Ngoài huyện Hổ Mạc còn có thể miễn cưỡng liên lạc được ra, mấy huyện còn lại đều mất liên lạc toàn bộ rồi...   

Nói tới đây, Dương Vân Dương nhìn mặt Giang Khương đã xanh lại, chần chờ một chút, sau đó mới từ tốn nói:   

- Xác nhận trung tâm động đất là huyện Lỗ Sơn, tình hình hẳn là tồi tệ nhất... Thầy thuốc Giang, nếu bạn của cậu ở đó, cậu phải chuẩn bị tâm lý một chút!   

Giang Khương hít khẽ một hơi, cắn cắn môi dưới, sau đó bưng chén đậu hũ và bánh bao mà đầu bếp mới mang tới bên cạnh, cúi đầu chậm rãi ăn.   

Nhìn Giang Khương cúi đầu hắn, trong lòng Dương Vân Dương cũng thầm thở dài. Mặc dù ông không biết rốt cục Giang Khương có quan hệ bạn bè thế nào nhưng nhìn dáng vẻ của Giang Khương thì ông biết sợ rằng người bạn này cực kỳ quan trọng với Giang Khương. Ông đang lo lắng có nên an ủi hắn một hai câu không.   

Giang Khương đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Dương Vân Dương, nói:   

- Trưởng ban... Tôi muốn đi một chuyến tới Lỗ Sơn. Ông có thể giúp tôi nghĩ biện pháp không?   

- Đi Lỗ Sơn?   

Dương Vân Dương ngẩn người.   

- Đúng... Đi Lỗ Sơn. Tôi muốn nhanh chóng tới Lỗ Sơn...   

Giang Khương yên lặng nhìn Dương Vân Dương, trầm giọng nói.   

Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Giang Khương, Dương Vân Dương nhẹ nhàng thở dài.   

Nửa giờ sau, Giang Khương ngồi trên một chiếc chuyên cơn lớn bay thẳng từ Yên Kinh tới Xuyên Tỉnh.   

Phi cơ này rất lớn, trên máy bay cũng rất nhiều người nhưng lại cực kỳ yên tĩnh. Ít nhất trừ mấy nhân viên công tác đi qua đi lại, mọi người đều ngồi yên tĩnh trên ghế của mình, chỉ ngẫu nhiên thì thầm trao đổi, giống như sợ kinh động tới người nào đó.   

Giang Khương vẫn mặc một bộ quần áo như trước kia, lưng đeo ba lô, lẳng lặng ngồi ở một vị trí cạnh cửa phụ của cabin, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần. Mà bên cạnh là một đám nhân viên công vụ ăn mặc tây trang, hoặc là đội viên đội cứu hộ mặc đồ đặc chủng. Lúc này bọn họ đều dùng ánh mắt quái dị, thỉnh thoảng liếc Giang Khương một cái.   

Đối với người trên phi cơ này, cơ bản mọi người đều nhìn là biết họ làm ngành nào. Nhưng chỉ có người thanh niên mặc quần áo bình thường trước mắt này, ai cũng không biết vị rõ ràng không phải nhân viên công vụ này, cũng không phải đội viên đội cứu hộ, cũng không phải thành viên đi theo lãnh đạo này, tại sao hắn lại xuất hiện trên chiếc máy bay này.   

Chẳng qua chưa ai tới hỏi hắn. Bởi cấp bậc của chiếc máy bay này rất cao, người có thể lên máy bay đều có lý do để tồn tại. Chẳng ai tự tiện đi dò hỏi thân phận của đối phương cả.   

Tâm tình Giang Khương lúc này cũng tương đối nặng nề. Hắn đã thề phải chăm sóc cho người nhà chiến hữu, nhưng thật không ngờ vừa mới chuẩn bị hành động, đột nhiên lại xảy ra chuyện bất ngờ như vậy. Có lẽ là thiên tại, bản thân mình căn bản bất lực nhưng là một con sói đơn độc, là người còn sống duy nhất, hắn có nghĩa vụ đi làm một chút việc. Cho nên hắn mới yêu cầu Dương Vân Dương như vậy.   

Bởi yêu cầu của Giang Khương cũng không đơn giản. Hắn cần tiến về huyện Lỗ Sơn thật nhanh, như vậy nhất định phải cần trợ giúp ở nhiều phương diện. Cho nên khi Dương Vân Dương biết rõ yêu cầu cụ thể của Giang Khương xong liền cố ý gọi cho cha mình đang ở phòng họp, chuyển lời của Giang Khương.   

Sau khi cha ông trò chuyện xong, không bao lâu sau liền gọi điện về cho Dương Vân Dương:   

- Hai giờ sau Vu tổng sẽ xuất phát tới vùng cạnh nơi chịu địa chấn Xuyên Tỉnh. Giang Khương có thể lên chiếc máy bay này.   

Giang Khương biết mình có thể lên máy bay này, ông lão họ Dương phải thông qua phương thức gì, để Vu tổng tăng thêm một vị khách tiện đường lên máy bay. Thậm chí Dương lão còn cần tự mình tới chào hỏi Vu tổng. Phần ân tình này có thể nói là tương đối lớn.   

Chẳng qua lúc này hắn cũng không thể suy nghĩ nhiều hơn, chỉ yên tĩnh nghĩ ngơi. Bởi khả năng thời gian tới hắn sẽ mệt mỏi phi thường.   

Sau khoảng hai giờ, phi cơ chậm rãi đáp xuống một sân bay quân sự gần huyện Hổ Mạc. Rất nhanh, nhân viên công tác liền bắt đầu mở cửa khoang, chuẩn bị bố trí xuống máy bay. Chẳng qua Giang Khương vẫn không nhúc nhích, chỉ ngồi lẳng lặng một bên chờ một đám người đi ra.   

Đi đầu đằng trước là một ông lão gầy gò, Giang Khương rất quen mặt, mặc dù chưa bao giờ từng gặp. Là người Hoa hạ, trên cơ bản đều biết vị này.   

Mọi người hai bên lúc này cũng đứng lên, nhìn ông lão khuôn mặt nghiêm túc này dẫn một đám người đi qua, lúc này cũng không tiến lên khách sáo hay bắt tay gì, chỉ yên lặng đứng một bên. Phía sau cũng là mấy vị lãnh đạo nhìn nghiêm nghị.   

Sắc mặt Vu tổng lúc này không tốt lắm, tuy vẫn cố gắng lộ vẻ một tia vẻ mặt thân thiết. Đặc biệt khi ông đến gần cửa máy bay, thấy Giang Khương mặc một bộ đồ bình thường, sau khi hơi sửng sốt liền cũng gật đầu với Giang Khương, xem ra biết đại khái hắn là ai rồi.   

Nhân viên công vụ phía này cũng có mấy vị quan cao đi sát phía sau Vu tổng và một số đội viên cứu viện đặc thù, thấy cảnh này trong lòng đều giật mình. Không ít người càng kinh ngạc với thân phận của Giang Khương, cũng âm thầm phỏng đoán vị thanh niên này rốt cục là ai, ngay cả Vu tổng xuống máy bay cũng còn cố ý gật đầu với hắn một cái, thể diện quả không nhỏ.   

Sau khi Vu tổng bắt đầu xuống máy bay, một vị nhân viên công vụ phía sau ông liền đến gần Giang Khương, chính là người đã dẫn hắn lên máy bay. Ông gật đầu với Giang Khương rồi nói:   

- Thầy thuốc Giang, mời cậu đi theo tôi. Tôi sẽ bố trí tốt cho cậu!   

- Tốt, phiền ông rồi!   

Giang Khương gật đầu cảm ơn, sau đó đeo ba lô, đi phía sau người kia, cùng nhân viên công vụ bình thường và đội viên cứu hộ đặc biệt xuống máy bay phía sau Vu tổng.   

Quân đội Xuyên Tỉnh và các lãnh đạo ngành liên quan của chính phủ đã đứng dưới máy bay đón tiếp. Mà Giang Khương đi theo phía sau, sau khi xuống thang liền hàn huyên với một vị quân nhân vài câu, sau đó liền theo một vị thượng úy rời khỏi đội ngũ, đi về phía một tòa nhà.   

Mà đám nhân viên công vụ đi cùng Giang Khương xuống thang, thấy mình hắn rời khỏi đội ngũ, lúc này trong lòng lại càng tuôn ra một tia cảm giác quái dị. Hóa ra người này không phải đi theo làm việc, chỉ thuần túy là đi nhờ máy bay thôi...   

- Ra vẻ... Không ngờ có thể đi nhờ chuyên cơ. Mặt mũi hắn thật sự lớn bằng trời rồi...   

Vị thượng uy dẫn Giang Khương đi về hướng một tòa nhà, lúc này cũng không nén nổi liếc mắt coi trọng Giang Khương, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc. Đột nhiên nhận được một mệnh lệnh kỳ quái như vậy, nhanh chóng đưa vị thầy thuốc Giang này tới huyện Lỗ Sơn tại trung tâm địa chấn, đúng là cực kỳ quái dị.   

Phải biết rằng nhân viên cứu hộ và bộ đội hiện tại đều vừa chuẩn bị không lâu, vài chiếc trực thăng cũng vừa tới Hổ Mạc, có thể tới huyện Khiêu Sơn. Còn huyện Lỗ Sơn lúc này cũng chưa có bất cứ người nào có thể tới gần. Bởi địa từ gây ảnh hưởng quá lớn, máy bay quân đội cũng chỉ có thể bay thật cao trên trời, không cách nào tiến vào khoảng không dưới năm nghìn mét.