Binh Vương Thần Bí

Chương 306




Nhìn một đám người tiến vào từ cổng, người dẫn đầu có thân hình cao lớn, khuôn mặt không giận mà có uy, dù Giang Khương chưa từng gặp mặt phó tỉnh trưởng Dương nhưng đồng chí Dương Nhị Lao cũng đã xuất hiện trên báo chí và TV Nam Tỉnh không ít, cho nên Giang Khương hơi mỉm cười.   

Lão Cố đứng một bên cũng thầm thở dài trong lòng. Ông thật sự không muốn gặp Dương Nhị Lao, ước gì vị phó tỉnh trưởng Dương này không tiến vào còn tốt hơn. Nhưng lần này cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải va chạm với phó tỉnh trưởng Dương một phen. Dù sao thì người nhà họ Dương cũng chưa biết sợ ai bao giờ. Lần này mình cũng không bị thiệt thòi, cho dù trở về cũng vẫn báo cáo được.   

Sắc mặt Dương Nhị Lao uy nghiêm đi đến, phía sau là thị trưởng Lý của Sở Nam và các cán bộ khác, có thể nói là uy phong lẫm liệt.   

Sau khi tiến vào, ông cũng không nén nổi tìm con trai mình trước tiên. Thấy con mình đang đứng, mặt mũi bầm dập, hơn nữa miệng toàn máu, dáng vẻ uất ức vô cùng đáng thương, trái tim Dương Nhị Lao đau nhói. Ông chỉ có một đứa con trai như vậy, đánh con thì cha đau. Sau lần trước, ông lại càng cảm thấy đau hơn vài phần.   

Lúc này, sự tức giận trong lòng ông càng sâu hơn vài phần. Cho dù đối phương là người của cục bảo an trung ương thì cũng không thể tùy tiện đánh người phải không?   

Đồng chí Dương Nhị Lao nghĩ vậy nhưng lại không chứng kiến lúc này sắc mặt vị thư ký Trương bên kia giờ đang trắng bệch đứng đó. Đồng chí thư ký Trương vẫn còn tưởng rằng chỉ là mấy người bình thường có tiền, nhưng không ngờ lai lịch đối phương lại mạnh như vậy. Cho nên gã vẫn chưa nói rõ đầu đuôi mọi chuyện. Hiện tại thì tốt rồi... Lúc này mới nói thật ra thì chắc chắn xong đời rồi.   

Dương Thiếu Cát thấy cứu tinh là cha mình tới rồi, giờ đang thở lấy hơi, định gào lên, để cha mình ra mặt cho mình. Chẳng qua gã bị phó tỉnh trưởng Dương trừng mắt lườm một cái liền im bặt.   

Nhìn sắc mặt âm trầm của cha mình như vậy, lúc này Dương Thiếu Cát vội nuốt xuống. Gã cũng không ngu, biết ý tứ của cha mình. Nếu có thể ép được đối phương, hiển nhiên ông sẽ cho mình hả giận.   

Thấy con mình rụt trở lại, lúc này phó tỉnh trưởng Dương mới liếc hai người đối diện một chút, khí thế bá vương lộ ra không chút nghi ngờ trong mắt. Mặc dù bởi giới hạn thân phận đối phương nên không thể làm gì bọn họ nhưng một tỉnh trưởng tương lai như ông cũng không sợ.   

Chẳng qua vừa đảo qua một cái, ông lại hơi sửng sốt. Bởi đột nhiên ông ta cảm thấy trong hai người đối diện, người thanh niên kia dường như hơi quen.   

Còn đang nghi hoặc, thư ký phía sau ông đột nhiên tiến lên hai bước, hạ giọng nói bên tai ông:   

- Tỉnh trưởng... Người kia chính là Giang Khương!   

- Giang Khương?   

Nghe thư ký của mình lo lắng báo, Dương Nhị Lao sửng sốt, sau đó chợt nhớ ra, trong lòng bùng lên lửa giận trong nháy mắt. Thảo nào... Hóa ra là thằng ranh này. Thảo nào dám động tới Thiếu Cát nhà mình. Hóa ra là do thù riêng.   

- Giang Khương... Cậu đừng tưởng rằng có người che chở thì cậu có gan làm xằng làm bậy!   

Nhớ tới chuyện trước đó của con mình, trong nháy mắt Dương Nhị Lao cảm thấy khí nóng bốc lên, chỉ vào Giang Khương, tức giận mắng.   

Lời này của Dương Nhị Lao vừa thốt lên, một đám người giữa sân đều im bặt. Chẳng ai ngờ vị phó tỉnh trưởng Dương này quen biết với người thanh niên này, hơn nữa còn quát mắng thẳng luôn.  

Lão Cố một bên cũng lộ vẻ ngạc nhiên. Vốn ông tưởng rằng phó tỉnh trưởng Dương tiến vào, đầu tiên phải liên hệ với mình mới phải. Ai ngờ mình hiểu sai tình thế rồi, cũng không phải là diễn viên chính.   

- Phó tỉnh trưởng Dương...   

Thật ra Giang Khương cảm thấy không bất ngờ chút nào, từ tốn cười và nói giọng trào phúng với Dương Nhị Lao đang đầy khí thế như bá vương:   

- Quan uy thật không tồi đâu...   

- Cậu...   

Nghe những lời này, suýt nữa Dương Nhị Lao phun máu.   

Mọi người bên cạnh, đặc biệt là các cán bộ theo sau Dương Nhị Lao, lúc này mắt đều muốn lồi ra ngoài. Đã bao giờ bọn họ gặp người có gan nói chuyện với tỉnh trưởng Dương như vậy đâu? Hơn nữa người nói chuyện lại chỉ là một thằng ranh hai mươi mấy tuổi chưa ráo máu đầu.   

- Ông đừng tưởng rằng tôi rỗi việc đi trêu chọc con ông. Lần nào cũng đều là gã tự gây sự... Chuyện lần trước, tôi không cần nói nữa.   

Phó tỉnh trưởng Dương sắp hộc máu nhưng Giang Khương lại rất bình tĩnh, cũng chẳng ngại ánh mắt quái dị của những người khác, trầm giọng nói:   

- Lần này tôi cùng lão Cố tới làm việc, làm đám con ông tới mở miệng đòi lấy trực thăng của lão Cố. Hiện tại lão Cố chấp hành nhiệm vụ đặc thù bí mật, hiển nhiên không đồng ý. Sau đó con ông liền dẫn người ra tay tấn công lão Cố, còn uy hiếp nếu không cho mượn trực thăng thì đừng có nghĩ tới làm việc gì ở đây nữa... Thế tôi mới đánh gã!   

Nói tới đây, Giang Khương dừng lại một chút, đột nhiên cười, vẻ mặt đứng đắn, nghiêm chỉnh nói:   

- Phó tỉnh trưởng Dương... Nói như vậy, thật ra tôi cảm thấy những lời vừa rồi ông nên nói với Dương đại thiếu gia nhà ông thì thích hợp hơn!   

- Cậu... Cậu... Ngậm máu phun người...   

Đồng chí phó tỉnh trưởng Dương nghe được những lời này, mặt thoáng chốc đỏ bừng, ngay cả tay cũng run rẩy.   

Nhìn dáng vẻ phó tỉnh trưởng Dương sắp phun máu, Giang Khương nhún vai, ra hiệu chỉ về phía hai bên:   

- Ông có thể tự hỏi con trai mình, cũng có thể hỏi tất cả mọi người ở đây...   

Phó tỉnh trưởng Dương thở hổn hển, đôi mắt lồi lên nhìn chằm chằm vào Giang Khương. Nếu không phải bên kia còn có cục bảo an trung ương, hơn nữa phía sau còn nhiều cấp dưới không phải thân tín, thế nào lão cũng phải cho người bắt tên đáng chết này lại rồi nói.   

Chẳng qua lúc này ông nhìn dáng vẻ Dương Thiếu Cát vô cùng đáng thương kia, sau đó nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của lão Cố, hít sâu một hơi, biết chỉ sợ việc này là lỗi của con mình rồi. Mình cứ cãi cọ với Giang Khương như vậy, cuối cùng mất thể diện chỉ là mình. Nghĩ tới nghĩ lui, biết hôm nay chắc chắn phải chịu thiệt rồi, chỉ có thể nhanh chóng giải quyết việc này cho xong, vội vàng rời đi mới tốt. Lập tức ông hừ một tiếng, nói:   

- Giang Khương, hôm nay nể tình đồng chí Có, không so đo với cậu nữa!   

Dứt lời, ông liền cố gắng trấn định vài phần, sau đó miễn cường cười, giơ tay với lão Cố:   

- Chào đồng chí Cố, hoan nghênh tới Nam Tỉnh!   

Thấy vẻ mặt gượng cười của phó tỉnh trưởng Dương nhìn mình, lúc này lão Cố cũng chỉ cười trong bụng, biết chuyện này giờ cũng không liên quan lớn tới mình nữa, hoàn toàn bị Giang Khương đoạt danh tiếng rồi. Lập tức ông cũng lộ vẻ tươi cười, hai người bắt tay đầy dối trá.   

- Con trai tôi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nếu có lỗi lầm gì thì xin đồng chí thông cảm nhiều hơn!   

Phó tỉnh trưởng Dương gắng gượng cười, khách sáo nói. Ông cũng biết dù sao đối phương sẽ nể mặt mình một chút, tuyệt đối không giống như tên nhãi rùa đen không biết nặng nhẹ ở trước mặt kia.   

Lúc này tuy lão Cố rất muốn nắm chút nhược điểm của đối phương, khiến phó tỉnh trưởng Dương mất mặt nhưng ông cũng hiểu rõ, nhiều nhất chỉ khiến đối phương mất chút thể diện mà thôi. Ngược lại nếu chuyện này truyền ra ngoài, tự dưng mình lại kết thù lớn. Điều này không cần thiết. Lập tức ông cũng cười nói:   

- Tỉnh trưởng Dương khách sáo rồi. Thanh niên bồng bột cũng là chuyện bình thường...   

Nói tới đây, thoáng dừng lại một chút, ông liền nói tiếp:   

- Hơn nữa thầy thuốc Giang cũng là thanh niên, lần này cũng hơi xúc động. Xin Tỉnh trưởng Dương thông cảm nhiều hơn...   

Nghe thấy lão Cố nói vậy, sắc mặt phó tỉnh trưởng Dương cứng đờ ra, nhưng vẫn miễn cưỡng cười khan hai tiếng, gật đầu nói:   

- Đương nhiên, đương nhiên...   

Dứt lời, phó tỉnh trưởng Dương vội vàng chuyển chủ đề:   

- Đồng chí Cố nếu tới chấp hành nhiệm vụ, không biết có cần chúng tôi hỗ trợ gì không?   

- Không cần, không cần... Đã sắp xong rồi... Lần này là nhiệm vụ bí mật...   

Lão Cố cười cười nói.   

- Ồ... Nếu vậy thì chúng tôi sẽ không quấy rầy việc chấp hành nhiệm vụ bí mật đó nữa. Chào mừng đồng chí Cố tới Vân Giang làm khách...   

Dương Nhị Lao miễn cưỡng khách sáo hai câu liền xoay người rời đi. Ông cũng chẳng muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa. Phải biết rằng bị thằng ranh chưa ráo máu đầu kia làm nhục, tốt hơn là dứt khoát một chút. Mặc dù như vậy cũng mất thể diện nhưng vẫn còn tốt hơn là ở đây tức tới hộc máu.   

Ông lập tức thầm hận trong lòng. Thằng nhãi con mình cũng không ra gì, làm sao làm việc gì cũng đụng phải tấm thép, không biết trên đầu có mắt không nữa.   

Dương Nhị Lao vừa xoay người rời đi luôn. Nhìn tỉnh trưởng như mãi tít trên cao lại đành xám xịt rời đi, đám cám bộ dù thầm kinh ngạc nhưng tất nhiên lúc này cũng vội vàng nhắm mắt thuận theo sát Dương Nhị Lao, không dám lộ chút vẻ mặt quái dị nào. Về phần vị cục trưởng Trương kia thấy lãnh đạo không có chỉ thị gì, tất nhiên làm gì không rõ, vội vung tay với đám cảnh sát, nói:   

- Mau Mau... Đỡ đi... Đỡ đi.   

Trong nháy mắt, đám người liền chuồn sạch. Ngay cả Dương Thiếu Cát cà Lý Cường, dù trong lòng uất ức nhưng cũng sớm được đám thư ký Trương đến đỡ, xám xịt rời đi. Chẳng qua trước khi đi, Dương đại thiếu gia còn không nhịn được, quay đầu nhìn Giang Khương oán độc, thầm nghĩ:   

- Mày chờ cho ông, việc này không yên đâu...   

Nhìn vẻ mặt oán độc của Dương đại thiếu gia, Giang Khương cười rất vui vẻ. Mà lão Cố nhìn thấy đột nhiên sân trống rỗng, rốt cục không nhịn nổi nữa, nhìn Giang Khương kỳ quái:   

- Thằng ranh kia trừng mắt nhìn cậu, sau cậu lại cười vui vẻ thế?   

Giang Khương cười cười nói:   

- Bởi vì tôi rất vui vẻ...   

- Tại sao lại vui vẻ như vậy?   

Lão Cố suy nghĩ một chút, cảm thấy với chuyện hôm nay, Giang Khương không có khả năng lại vui lâu thế.   

- Lão Cố... Ông biết tên kia bị liệt dương không!   

Giang Khương cười hắc hắc.  

- Ấy... Cậu nói là gã bị thận hư...   

Lão Cố kinh ngạc liếc Giang Khương một cái.   

- Tôi làm đấy...   

- Cái gì? Cậu làm?   

Lão Cố kinh nghi nhìn Giang Khương, trên mặt tràn đầy vẻ cổ quái.   

Giang Khương vội vàng giải thích:   

- Là tôi đánh...   

- Cậu đánh? Không giống... Nếu thật sự do cậu đánh khiến gã bị liệt dương... Dương Nhị Lao kia làm sao chỉ ầm ĩ với cậu vài câu được? Cũng không giống...   

Lão Cố lắc đầu quầy quậy nói.   

Giang Khương sờ sờ cằm, tiếp tục cười hắc hắc nói:   

- Bọn họ không biết là do tôi đánh...   

- Không biết?   

Lão Cố trừng mắt lớn.   

- Đúng... Nhiều nhất cũng chỉ tưởng là tôi đánh thằng ranh đó khiến gã sợ hãi, gây vấn đề tâm lý mà thôi...   

Giang Khương cười nói:   

- Thật ra... Là do tôi cố ý... Hơn nữa bọn họ còn không biết, nếu như tôi không chữa cho gã thì gã không bao giờ khỏi được!   

- Hả...   

Lão Cố ngây ra nhìn Giang Khương, không nhịn được lui về phía sau vài bước. Thầy thuốc Giang này quả là đáng sợ quá, may mà mình không phải kẻ địch của hắn.   

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của lão Cố, Giang Khương hơi tự đắc, cười nói:   

- Cho nên tôi rất vui vẻ. Gã càng nhìn tôi như vậy tôi lại càng vui vẻ... Tôi nghĩ tới lúc cuối cùng gã nghĩ thông việc này, vẻ mặt sẽ thế nào? Trong lòng tôi không nhịn được, chỉ muốn cười...   

Nói tới đây, Giang Khương nhìn về phía lão Cố, sau đó cười nói:   

- Ông nói nếu ông rơi vào tình huống đó, hiện giờ ông thấy gã nhìn ông, ông có thấy buồn cười hay không?   

- Ừ... Tôi hiểu rồi!   

Lão Cố gật đầu đầy nghiêm túc.