Binh Vương Thần Bí

Chương 297




- Anh đưa tôi đến ngọn núi đó giùm.   

Giang Khương không chút do dự chỉ vào ngọn núi trước mặt.   

Sau khi đáp xuống đỉnh núi, Giang Khương cũng không chần chừ, nhìn xuống vách núi hai nơi, rất nhanh xác định được vị trí của vách núi trong giấc mộng.   

Nhưng sau khi Giang Khương đi xuống, tìm được nơi mà người đàn ông trung niên đã tìm được Mộc Long Căn, nhưng hắn tìm mãi vẫn không tìm thấy sự tồn tại của nó.   

Đứng giữa không trung, Giang Khương nhẹ nhàng lau mồ hôi, quay đầu nhìn hoàn cảnh trống rỗng xung quanh, có chút cười khổ. Quả nhiên không đơn giản như vậy.   

Một ngày trôi qua, vẫn không tìm được Mộc Long Căn, nhưng Giang Khương lại hái được hai gốc sơn tham bốn năm chục năm. Còn lại thì chẳng có thu hoạch gì đặc biệt.   

Khi hắn trở về nhà, Kim sư phụ lại cười khổ chỉ vào đống dây leo khô trong sân, lắc đầu:   

- Hôm nay, một nhánh cùng loại cũng không có, chỉ có vài nhánh giống như ngày hôm qua.   

- Không sao đâu. Từ từ sẽ có.   

Nhìn thấy đống dây leo này, Giang Khương cũng chỉ có thể mỉm cười đáp lời. Mặc kệ có hay không, chung quy vẫn có vài phần cơ hội.   

Nhưng tâm trạng của gia đình Kim sư phụ cũng không tệ lắm. Nhờ có trực thăng, bọn họ có thể đến được những ngọn núi khó đến. Mặc dù tốc độ không nhanh bằng Giang Khương, không hái chuẩn xác bằng hắn, nhưng cũng thu hoạch được một gốc sơn tham bốn chục năm.   

Một gốc sơn tham đối với họ mà nói, ít nhất cũng bằng thu hoạch nửa năm. Quả thật rất đáng vui mừng.   

Nhìn một nhà khấp khởi, tâm trạng của Giang Khương lại không tốt lắm. Sống cuộc sống bình đạm như vậy quả thật không tệ, chỉ đáng tiếc bây giờ hắn lại không có biện pháp.   

Buổi tối, Giang Khương cũng không ăn gốc sơn tham hai trăm năm, mà cắn một miếng của gốc sơn tham hái được trong ngày, sau đó chậm rãi chìm vào giấc ngủ.   

Trong mơ, cảnh tượng không còn giống với hôm trước. Tổng cộng có đến hơn mười cảnh xuất hiện trong mộng của Giang Khương, mà vị trí của từng cảnh lại không giống nhau.   

Nhưng trong đó lại có một điểm giống nhau.   

Từng cảnh đều là hái thuốc, sau đó phát hiện sự tồn tại của Mộc Long Căn, hơn nữa người xuất hiện trong cảnh có đến năm người.   

Người gần nhất là một người đàn ông năm sáu chục tuổi, thoạt nhìn rất giống với Kim sư phụ. Người này chỉ xuất hiện trong một cảnh, nhưng cảnh này, sau khi Giang  

Nguyên tỉnh lại, lại làm cho hắn cảm thấy rất hưng phấn.   

Người đàn ông trung niên có thể là cha của Kim sư phụ, lủng lẳng trên vách núi, tìm được một đám Mộc Long Căn rậm rạp. Nhưng ông cũng không cắt hết mà để lại hai nhánh vừa mới ra không bao lâu.   

Đối với điều này, Giang Khương hưng phấn vô cùng. Mộc Long Căn sinh trưởng rất lâu, cũng phải mất bốn chục năm mới đủ để làm thuốc. Hơn nữa, Mộc Long Căn trên trăm năm cũng không hiếm thấy.   

Đương nhiên, quan trọng nhất là người đàn ông này hẳn là cha của Kim sư phụ. Tính toán lại một chút, khi phát hiện Mộc Long Căn đến bây giờ có thể là năm sáu chục năm. Ngoài ra, ngọn núi mà ông hái được cũng giống như mấy ngọn núi mà trực thăng đã bay qua.   

Mặc kệ thế nào, tỷ lệ Mộc Long Căn vẫn còn lưu lại là rất cao.   

Phân tích một chút, Giang Khương cảm thấy lần này hy vọng hắn tìm được vượt quá ba phần.   

Tâm trạng của lão Cố thì không được tốt cho lắm. Ông đến đây cũng đã sáu ngày, nhưng ngay cả bóng dáng của Mộc Long Căn cũng không nhìn thấy. Điều này đối với lão đồng chí luôn tận tâm và trung thành với Dương gia, quả thật là một đả kích không nhỏ.   

Nhìn sắc mặt của lão Cố, Giang Khương không nhịn được liền nói:   

- Tại sao hôm nay nhìn lão Cố không vui nhỉ?   

Lão Cố ngẩng đầu nhìn Giang Khương, bất đắc dĩ nói:   

- Bác sĩ Giang, cậu cũng không phải là không biết, ngày nào cũng trôi qua, nhưng vẫn không tìm được Mộc Long Căn. Không tìm được nó, tôi nào có tâm trạng ăn cơm.   

Giang Khương gật đầu, sau đó trấn an:   

- Lão Cố, cũng đừng lo lắng nhiều. Nhiều người tìm như vậy, chung quy cũng sẽ tìm được, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.   

- Hy vọng là như vậy.   

Nghe Giang Khương nói, lão Cố chậm rãi gật đầu:   

- Chỉ là mấy ngày nay vất vả cho bác sĩ Giang rồi.   

- Hahah, không có gì, đây là chuyện mà tôi nên làm.   

Giang Khương cũng không nói nhiều. Hắn so với lão Cố càng biết Mộc Long Căn quan trọng với Dương gia như thế nào. Nhưng thứ này phải dựa vào vận may. Hôm nay hắn sẽ dựa vào vận may mà đi xem một chút, hy vọng sẽ tìm được.   

Chờ cha con Kim gia, Giang Khương và lão Cố ăn sáng xong, chiếc trực thăng một lần nữa xuất phát.   

Sau khi chiếc trực thăng thả cha con Kim gia xuống đỉnh một ngọn núi, phi công liền quay sang hỏi Giang Khương:   

- Bác sĩ Giang, hôm nay cậu muốn xuống ngọn núi nào?   

Giang Khương từ cửa sổ quan sát ra bên ngoài, nghe tiếng phi công hỏi, liền nói:   

- Lên độ cao khoảng chừng sáu trăm mét, sau đó vòng khu vực xung quanh, tôi muốn quan sát một chút.   

- Được.   

Nghe yêu cầu có chút kỳ quái của Giang Khương, mặc dù viên phi công có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, bắt đầu điều khiển máy bay lên cao rồi vòng quanh.   

Trực thăng bay lên cao, tầm nhìn cũng rộng hơn. Giang Khương bắt đầu tìm kiếm ngọn núi xuất hiện trong giấc mộng đêm hôm qua.   

Lão Cố nhìn hành động có chút kỳ lạ của Giang Khương, trong lòng cũng cảm thấy nghi ngờ. Nhưng đối với những chuyện như vậy, ông tất nhiên là không hỏi, chỉ tò mò nhìn Giang Khương, xem vị bác sĩ Giang này có phải đã tìm được phương pháp nào đặc biệt hay không.   

Trước mắt Giang Khương đột nhiên sáng lên, nhìn thấy được ngọn núi trong trí nhớ.   

- Đến ngọn núi kia đi.   

Giang Khương hưng phấn nói.   

- Được.   

Nghe Giang Khương xác nhận mục tiêu, viên phi công liền mỉm cười chở Giang Khương đến đó.   

Lão Cố nhìn Giang Khương chỉ vào một ngọn núi đằng xa, nhịn không được liền hỏi:   

- Bác sĩ Giang, tại sao hôm nay lại đến ngọn núi xa như vậy?   

Giang Khương mỉm cười nói:   

- Hôm qua tôi nằm mơ thấy ngọn núi này nên muốn đến thử thời vận.   

- Ơ!   

Nhìn vẻ mặt không giống như đang giả bộ của Giang Khương, lão Cố há to miệng, hồi lâu mới hồi phục tinh thần.   

Có trực thăng đúng là tiện. Nếu đi bộ, phải mất một hai tiếng mới đến được. Nhưng trực thăng thì chỉ tốn năm sáu phút là đã đưa Giang Khương đến đỉnh núi.   

Sau khi rơi xuống đỉnh núi, Giang Khương rất nhanh nhìn hoàn cảnh xung quanh. Bốn phía cũng đều là vách núi. Nhìn vài lần, nhớ lại khung cảnh trong trí nhớ, Giang Khương rất nhanh xác định vị trí mà cha của Kim sư phụ leo xuống chính là vách núi phía tây.   

Nhưng lúc này, vách núi phía tây vẫn bị sương mù bao phủ, nhưng chuyện này không ngăn được Giang Khương phán định vị trí. Sau khi buộc dây thặt chặt vào một gốc cổ thụ, Giang Khương cầm dây từ từ rơi xuống.   

Nhìn rõ ràng hoàn cảnh ngoài hai trượng, hai mắt Giang Khương nheo lại, đồng tử rất nhanh co rút, phạm vi tầm nhìn nhanh chóng mở rộng thêm mấy trượng.   

Vừa nhìn hoàn cảnh trước mắt vừa nhớ lại cảnh tượng trong trí nhớ, hắn rất nhanh trượt xuống. Mấy chục năm trôi qua, nhưng hắn tin rằng vách núi cũng không có gì thay đổi quá lớn. Hắn sẽ tìm được vị trí kia.   

- Hy vọng may mắn sẽ nhiều, tìm được chỗ đó, sau đó tìm được hai dây Mộc Long Căn còn sót lại.   

Giang Khương nhìn chung quanh, đánh giá tình huống.   

Nhưng đã rơi xuống bốn năm chục thước vẫn không nhìn thấy vách núi trong trí nhớ.   

- Chẳng lẽ mình nhớ nhầm?   

Kinh nghi, Giang Khương cẩn thận nhớ lại, xác nhận hắn không có nhớ sai.   

Hắn tiếp tục hạ xuống hai lần, nhưng vẫn không tìm được chỗ tương tự trong giấc mơ.   

Lúc này, Giang Khương đã có chút sốt ruột. Nếu tìm không được vị trí của vách núi, hoặc nó đã bị phá hủy, vậy thì hai dây Mộc Long Căn đó sẽ không thể tìm thấy.   

Giang Khương vừa rơi xuống, vừa bắt đầu suy nghĩ vấn đề.   

Nhưng sau khi suy nghĩ xong, xác nhận vẫn không tìm được vách núi đó, Giang Khương liền cau mày, nhìn khu vực mấy trượng bị sương mù bao phủ, hắn nghiến răng nói:  

- Thanh Chướng khởi động.   

Theo ý niệm của Giang Khương, trong đầu liền hiện lên một tin tức;   

- Thiên phú bậc hai, Thanh Chướng, khởi động.   

Trước mắt Giang Khương sáng lên, sau đó tầm nhìn trở nên rõ ràng vô cùng, giống như sương mù bao phủ ngọn núi đều tan thành mây khói.   

Thấy tầm nhìn trước mắt đã trở nên rõ ràng, Giang Khương liền tranh thủ thời gian nhìn xung quanh. Tiêu hao năng lượng này không ít, nhất định phải tranh thủ, phán định đúng vị trí mới được.