- Nào, bác sĩ Giang, dựa theo quy củ, thu hoạch được dược liệu trân quý, nhất định phải tạ ơn thần. Cậu sang đây vái đi.
Đợi vợ sắp xếp xong gà, cá, thịt, đậu hủ, rau lên bàn cộng thêm một bình rượu, Kim sư phụ đứng chính giữa nhà, mỉm cười nói với Giang Khương, ý bảo hắn khấn vái tượng thần Dược Vương trong nhà.
- Thật sự là phiền quá.
Nhìn Kim sư phụ mỉm cười nhìn hắn, lại còn người nhà của Kim sư phụ cố ý giết gà giúp hắn bày một bàn thức ăn và rượu, trong lòng Giang Khương cảm động vô cùng.
Kim sư phụ đốt giùm Giang Khương một nén hương, lắc đầu cười nói:
- Bác sĩ Giang khách sáo rồi. Mọi người có thể đến nhà của chúng tôi, đây là vinh hạnh cho cả nhà chúng tôi, đồng thời cũng mang đến phúc khí của Dược Vương.
Nghe Kim sư phụ nói, vợ con của Kim sư phụ đằng sau cũng gật đầu đồng ý.
Đối với việc bái thần, Giang Khương tương đối quen thuộc. Ít nhất trong đoạn thời gian ở cùng lão gia tử, ngày nào cũng đốt nhang cúng tổ sư gia. Cho nên quá trình thực hiện ở đây cũng tương đối lưu loát.
Hai tay tiếp nhận nén nhang thơm từ trong tay Kim sư phụ, hắn cung kính bái tượng thần Dược Vương ba cái, sau đó cẩn thận cắm vào trong lư hương, do dự một chút rồi lại quỳ xuống bồ đoàn, chậm rãi bái lạy vài cái nữa.
Nói thật, hắn cực kỳ kính trọng những bạc tiên nhân ngành thuốc. Nếu không nhờ có những người này nếm thử, biện giải, ngày nay làm sao có được những phương pháp trị liệu truyền xuống.
Đặc biệt, sau khi tiếp nhận kinh nghiệm trị liệu từ tổ sư gia, càng làm cho Giang Khương tôn trọng hơn đối với những tổ sư ngành y dược.
Mặc dù gia đình Kim sư phụ an bài cho hắn không tính là long trọng nhưng lại là hoạt động tạ ơn thần thánh đúng chuẩn. Giang Khương hiển nhiên cảm kích vô cùng. Là người ngoài, hắn không quen những trình tự như vậy. Cho dù hắn không quỳ xuống lạy, gia đình Kim sư phụ cũng sẽ không lên tiếng nói hắn.
Nhưng nếu quỳ xuống lạy, như vậy sẽ có vẻ thành tâm hơn, còn thể hiện sự tôn trọng và cảm ơn gia đình Kim sư phụ.
Quả nhiên, nhìn thấy Giang Khương quỳ xuống bái lạy Dược Vương, ánh mắt gia đình Kim sư phụ liền hiện lên sự hài lòng và vui mừng. Lão Cố ở bên cạnh cũng mỉm cười gật đầu, thầm nghĩ:
- Mặc dù bác sĩ Tiểu Giang còn nhỏ tuổi, nhưng làm người quả nhiên chu đáo, khó trách trong nhà lại coi trọng như vậy.
Giang Khương vái ba vái, đang định đứng dậy, đột nhiên cảm giác được mi tâm có chút mát lạnh, còn đang nghi hoặc, một tin tức liền hiện lên trong đầu:
- Phát hiện năng lượng dị chủng, phán định không nguy hại, tiếp thu thành công.
- A!
Giang Khương có chút sửng sốt, nửa ngày sau mới hồi phục tinh thần, sau đó kinh nghi đứng dậy, nhìn bức tượng cũ kỹ trước mặt, ánh mắt hiện lên sự kỳ quái, tiếp tục cung kính vái một vái nữa, mới mỉm cười gật đầu với Kim sư phụ.
- Được rồi, được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi, haha…
Ngồi trên bàn cơm, Giang Khương cố gắng ức chế sự tò mò và nghi hoặc trong lòng. Tiếp nhận chén rượu mà con của Kim sư phụ đưa sang, hắn mỉm cười đáp lễ. Tối nay hắn nhất định sẽ tìm cơ hội hỏi chuyện tượng thần Dược Vương.
Tửu lượng của lão Cố không cao. Uống hai ly liền từ chối không uống nữa.
Thấy Giang Khương uống năm sáu ly vẫn không sao, Kim sư phụ lại càng nhiệt tình hơn. Rốt cuộc Kim sư phụ lăn đùng ra ngủ, Giang Khương lại càng không có cơ hội hỏi chuyện tượng thần.
Giang Khương và lão Cố được sắp xếp nghỉ ngơi tại phòng khách. Giang Khương vừa tắm rửa vừa thúc giục nội khí, theo chuyển động Ngũ Cầm Hí vận chuyển hai vòng, chút men say trong người lập tức biến mất.
Sau khi tắm xong, hắn liền sang phòng lão Cố, nhẹ nhàng gõ cửa.
- Bác sĩ Giang?
Lão Cố bước ra mở cửa, nhìn thấy Giang Khương không hề có chút say rượu, không khỏi sửng sốt.
- Lão Cố, nếu cứ như vậy thì chúng ta sẽ không có thời gian. Tôi quan sát rồi, những nơi mà có thể tồn tại Mộc Long Căn, muốn đến đó quả thật có chút phiền toái. Chú xem có thể điều được trực thăng hay không? Như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn.
Giang Khương trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
- Trực thăng?
Lão Cố sửng sốt, sau đó gật đầu nói:
- Không thành vấn đề, bây giờ tôi sẽ liên lạc ngay, sáng ngày mai hẳn sẽ có trực thăng đến đây.
Giang Khương cười nói:
- Ngoài ra, gia đình Kim sư phụ nhiệt tình như vậy, cũng giúp tôi chuẩn bị một chút.
Nghe Giang Khương nói, lão Cố có chút ngoài ý muốn nhìn Giang Khương, sau đó gật đầu:
- Bác sĩ Giang cứ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp.
- Vậy thì tốt rồi, lão Cố, làm phiền chú quá.
Giang Khương nói lời cảm ơn, sau đó quay về phòng.
Nằm trên giường, nhìn gốc sơn tham đã được rửa sạch, Giang Khương đưa vào miệng cắn một miếng nhỏ.
Hắn vừa cắn vừa cảm thấy đau lòng. Nếu không phải bây giờ hắn chỉ còn một miếng sơn tham nhỏ, thật có chút không nỡ ăn cái này. Đây là miếng sơn tham hai trăm năm tuổi, ít nhất cũng đáng giá hơn hai trăm vạn. Hơn nữa, nếu không phải trong tay hắn đã có bốn trăm vạn, cho dù rất chờ mong miếng sơn tham này sẽ mang lại biến hóa cho hắn, hắn cũng sẽ quyết định không ăn.
Sau khi cắn một miếng sơn tham vào miệng, một mùi thơm ngát bắt đầu tràn ngập trong khoang miệng, hóa thành một dòng nước ấm chảy vào trong khí hải. Tinh thần Giang Khương rung lên, trong đầu hiện ra một tin tức:
- Phát hiện năng lượng sinh vật đặc biệt. Phân tích năng lượng tinh thần khởi động. Chủ thể tiến vào ngủ đông.
Sau khi tin tức này hiện lên, Giang Khương liền chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ màng, một tin tức khác xuất hiện:
- Phân tích năng lượng tinh thần đã xong, năng lượng dị chủng là do sáu luồng thần nguyên hợp thành. Hấp thu bắt đầu.
Khi tin tức này hiện lên, hình ảnh trong đầu Giang Khương cũng thay đổi. Lúc trước đều là đi theo tổ sư gia học hỏi các loại bệnh, nhưng hôm nay lại hiện lên một nơi vừa có chút xa lạ vừa có chút quen thuộc.
Trên một ngọn núi, một người mặc áo ngắn, tóc thắt bím, đang cẩn thận bò lên.
Rồi sau đó, người đàn ông trung niên này dùng một đoạn dây thô bắt đầu leo xuống, tìm kiếm trong đám dây leo treo trên vách núi.
Vách núi này đặc biệt quen thuộc, giống như vách núi mà Giang Khương đã từng đi qua.
- Sơn tham, Hoàng kỳ, Thiết Tuyến…
Một số dược vật được phát hiện, sau đó được hái xuống. Không bao lâu sau, người đàn ông trung niên đổi một ngọn núi khác, lại dùng dây thừng thô từ trên vách núi đi xuống sườn núi, tìm kiếm các loại thảo dược.
Hình ảnh không ngừng chuyển đổi. Đồng thời, một luồng khí lưu chậm rãi chảy vào trong khí hải, di chuyển đến hai mạch Nhâm Đốc, hướng đến kinh mạch toàn thân.
- Chủ thể sắp thức tỉnh, tạm thời ngừng hấp thu phân tích năng lượng tinh thần. Độ tích trữ của Cửu Vĩ đuôi 3 là 90%.
Không biết qua bao lâu, một dòng tin tức lại hiện lên. Hình ảnh trong đầu Giang Khương dần dần biến mất. Nửa tiếng sau, Giang Khương chậm rãi mở mắt.
Vốn Giang Khương định đánh răng rửa mặt xong sẽ đi luyện Ngũ Cầm Hí nhưng không nghĩ đến người nhà Kim sư phụ thức dậy còn sớm hơn cả hắn.
- Bác sĩ Giang dậy rồi sao? Tại sao không ngủ thêm chút nữa?
Con trai của Kim sư phụ đang bổ củi trong sân, nhìn thấy Giang Khương bước ra, vội vàng hỏi.
- Haha, quen dậy sớm rồi.
Nhìn Kim sư phụ từ trong phòng đi ra, Giang Khương vội vàng nói:
- Xin chào Kim sư phụ.
- Chào bác sĩ Giang.
Kim sư phụ hồi phục tinh thần rất tốt, không nhìn ra được một chút say rượu của tối ngày hôm qua:
- Bác sĩ Giang, ngày hôm qua thật xin lỗi cậu, không uống với cậu được nhiều.
- Haha, Kim sư phụ, ngày hôm qua cháu cũng say mà, trở về phòng cũng đã mơ mơ màng màng.
Giang Khương cười đáp lời.
Nghe Giang Khương trả lời, Kim sư phụ cười nói:
- Bác sĩ Giang khiêm tốn quá.
Rất nhanh, lão Cố cũng đã thức dậy, vợ của Kim sư phụ đã nấu một nồi cháo mời mọi người ăn sáng.
Kỹ thuật nấu ăn của vợ Kim sư phụ không tệ. Bên trong tô cháo thịt bằm còn bỏ thêm một cái trứng chần, khiến cho Giang Khương ăn rất ngon miệng.
Mọi người đang ăn sáng liền nghe được tiếng ầm ầm đằng xa. Nghe được thanh âm này, Giang Khương liền ngẩng đầu lên, nhận ra đây là thanh âm của trực thăng, liền gật đầu. Hiệu suất làm việc của lão Cố đúng là không tệ.
Tiếng trực thăng càng lúc càng gần, lão Cố nghe được thanh âm liền buông đũa, nói:
- Bọn họ đến rồi, tôi ra ngoài chuẩn bị một chút.
Dứt lời liền vội vàng ra ngoài.
Gia đình Kim sư phụ cũng nghe được tiếng trực thăng, gương mặt hiện lên chút tò mò, liền chạy ra ngoài, chỉ thấy được lão Cố mang theo một cái thùng sơn từ trong phòng chạy ra.
Sau đó lão Cố đem thùng sơn vẽ hình một chữ thập thật lớn tại một sân phơi lúa cách đó không xa.
Kim sư phụ nhìn thấy trực thăng bay đến nhà mình, hai mắt mở to. Ông đã sống nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy trực thăng.
Nhìn thấy chiếc trực thăng đậu ngay vị trí chữ thập được vẽ bằng sơn, Kim sư phụ ngạc nhiên nói:
- Tôi đang tự hỏi tại sao Cố tiên sinh lại thức dậy sớm như vậy? Thì ra là Cố tiên sinh muốn đi về?
- Dùng trực thăng lên núi?
Nghe Giang Khương nói xong, Kim sư phụ liền giật mình. Cả nhà ông muôn đời hái thuốc, nhưng chưa từng nhìn thấy qua chuyện dùng trực thăng để hái thuốc.
- Có cần như vậy không? Thuê trực thăng một ngày tốn không ít tiền đâu.
Kim sư phụ nhìn chiếc trực thăng đậu cách đó không xa, liền trợn tròn mắt, nhìn Giang Khương nói.
Giang Khương mỉm cười:
- Đối với tôi mà nói, thời gian còn quan trọng hơn tiền bạc.