Binh Vương Thần Bí

Chương 289




- Bác sĩ Giang, mời dùng trà.   

Một người phụ nữ đưa lên mấy ly trà, Kim sư phụ liền cười ha hả:   

- Bác sĩ Giang đừng chê nhà chúng tôi nông thôn dân dã nhé.   

Giang Khương nâng ly trà lên ngửi một chút, rồi lại nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy một mùi thơm ngát như thấm vào tâm can, lập tức cười nói:   

- Kim sư phụ khiêm tốn quá rồi. Loại trà này cũng chỉ có vùng đất tràn đầy linh khí mới có được. Bên ngoài phải bán hơn một ngàn đồng một cân, nhưng sợ cũng không ngon bằng lá trà do chính Kim sư phụ pha chế.   

- Haha.   

Nghe được Giang Khương tán dương, gương mặt Kim sư phụ không khỏi hiện lên vài phần tự đắc. Lá trà này quả thật trong lúc ông đi hái thuốc, hái được trong một u cốc. Ông đã đem bụi cây trà già đó về trồng, hàng năm cẩn thận hái rồi tỉ mỉ sao chế, cũng chỉ làm ra được có một hai cân. Nếu không phải khách quý đến nhà cũng không dễ dàng lấy ra.   

Vốn thị trấn nhỏ này rất ít khi có khách đến. Cho nên, mấy năm qua, loại trà này ngoại trừ ông uống thì chỉ có hai người trước mắt mà thôi.   

Hai người này đều là từ thủ đô Bắc Kinh đến đây. Hơn nữa vị Cố tiên sinh ra tay lại rất hào phóng. Tuy nói chỉ đến tìm một loại thuốc, quả thật có chút làm khó, nhưng ông vẫn phải tỏ ra là người hiếu khách.   

Còn vị bác sĩ Giang mới đến, nhãn lực của ông đã luyện được mấy chục năm, nhưng lại có chút nhìn không thấu. Con Đại Hắc của ông linh tính rất mạnh, thường được mang vào trong núi săn thú hái thuốc. Có nó ở nhà, ban đêm không cần đóng cửa. Khi nhà có khách đến, nó chưa bao giờ tỏ ra hung ác như thế, rất được mọi người ưa thích.   

Nhưng hôm nay, không biết vì sao nó lại sợ hãi và đề phòng bác sĩ Giang như vậy. Nên biết rằng, Đại Hắc thường xuyên đi săn thú, cho dù gặp phải dã thú lớn, khí thế của nó cũng chưa bao giờ giảm đi nửa phần, lại càng không sợ hãi như thế.   

Nhưng khi ông nhìn thấy bác sĩ Giang, phát hiện vị bác sĩ này, ngoại trừ khí độ phi phàm, mặc dù tuổi còn rất trẻ, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy rất thân thiết.   

Mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ nhưng nếu đã đi cùng với Cố tiên sinh, Kim sư phụ tất nhiên là phải khách sáo.   

Giang Khương vẫn cảm nhận được sự nghi ngờ của Kim sư phụ, chỉ cười thầm trong lòng, đồng thời bội phục con Đại Hắc của nhà Kim sư phụ. Mấy năm qua hắn giết người không ít. Nhưng sau khi trở về, hắn đã tận lực thu liễm. Không ai có thể nhìn ra được sát khí trên người của hắn.   

Chỉ có loại khuyển thông linh bậc cao mới có thể cảm nhận được khí tức máu tanh trên người của hắn, vì thế mới biểu hiện như vậy.   

Sau khi thấy Đại Hắc biểu hiện như thế, hắn đã thu liễm khí tức của mình, đồng thời đem khí tức chuyển sang thân cận. Thay đổi cảm giác và khí tức cùng một lúc như thế, đối với Giang Khương mà nói, nhờ có lực tinh thần cường đại, tất nhiên là không thành vấn đề.   

Kim sư phụ không có khứu giác và lực cảm nhận khí tức mạnh như Đại Hắc. Khi Giang Khương tận lực thay đổi khí tức bản thân, bây giờ ông có thể cảm nhận được cũng chỉ là cảm giác thân thiết mà thôi.   

- Bác sĩ Giang cũng vì Mộc Long Căn mà đến?   

Uống một ngụm trà, Kim sư phụ cười nói.   

Giang Khương nhẹ gật đầu:   

- Vâng, lần này nhờ Kim sư phụ hỗ trợ nhiều hơn.   

- Haha, nào dám, nào dám. Tôi có thể giúp được hay không lại là hai chuyện khác nhau. Bác sĩ Giang khách sáo quá rồi.   

Nghe Giang Khương nói, Kim sư phụ vội vàng đáp lại. Tuy nói vị Cổ tiên sinh kia ra tay cực kỳ hào phóng, thậm chí còn nói chỉ cần giúp ông ta tìm được loại thuốc đó, thù lao một trăm vạn là không thành vấn đề.   

Nghe được thù lao trăm vạn, tim Kim sư phụ đập thình thịch, nhưng việc này ông không dám bảo đảm. Trước kia quả thật ông đã từng theo sư phụ lên núi hái thuốc, đã từng nhìn thấy loại thuốc này, nhưng đó là chuyện của ba bốn chục năm trước. Miễn cưỡng có thể nhớ được hình dáng của nó, nhưng trong mấy chục năm hái thuốc sau này, ông dường như chưa hề thấy qua. Cho nên, bây giờ muốn tìm loại thuốc đó, chỉ sợ xác suất không lớn.   

Vốn ông đã từng nói như vậy với vị Cố tiên sinh, nhưng Cố tiên sinh vẫn rất cố chấp, giống như loại thuốc này dùng để cứu mạng, không muốn buông tha cho. Thậm chí còn ra giá cao mời cả con của ông và một số người khác vào núi tìm kiếm loại thuốc này.   

Bởi vì đối phương ra giá cao, hơn nữa cũng đang thời điểm nông nhàn, Kim sư phụ mới miễn cưỡng đồng ý, phái con cháu của mình lên núi, đồng thời liên lạc với một số đồng hương cùng lên núi tìm kiếm. Nhưng bề ngoài của Mộc Long Căn quá mức bình thường, mùa đông dây và lá thường khô lại. Cho dù có miêu tả hình dáng chi tiết cho bọn họ biết cũng chỉ có thể dựa vào vận may mà tìm thôi.   

Cho nên, đối với việc tìm được loại thuốc này, ông một chút tin tưởng cũng không có. Thấy vị Cố tiên sinh khách sáo và kính trọng bác sĩ Giang như vậy, đành phải nói qua loa cho qua chuyện. Nếu đã cầm tiền của người ta, lại không hoàn thành chuyện cho người ta, đến lúc đó sẽ rất phiền phức.   

Giang Khương như thế nào lại không biết ý của Kim sư phụ, liền nói:   

- Kim sư phụ, bất luận là có tìm được hay không, chúng tôi cũng sẽ trả tiền công. Chỉ là có một yêu cầu nho nhỏ, mong Kim sư phụ chỉ điểm.  

Nghe Giang Khương nói, trong lòng Kim sư phụ cũng yên tâm hơn. Nếu không, con cháu của ông ngày nào cũng lên núi, cũng cầm hơn một ngàn tiền công. Nhưng thứ cần tìm lại không tìm được, thật đúng là làm cho người ta có chút không nỡ, vội vàng cười ha hả nói:   

- Bác sĩ Giang có chuyện thì cứ nói. Chỉ cần tôi có thể giúp được thì sẽ đem hết toàn lực.   

- Không phải chuyện gì khó lắm đâu.   

Giang Khương cười nói:   

- Chỉ là xin Kim sư phụ chỉ điểm năm đó ông thấy Mộc Long Căn là ở chỗ nào, đồng thời cung cấp cho tôi một bộ dụng cụ hái thuốc.   

- Sao? Bác sĩ Giang, cậu định lên núi?   

Kim sư phụ sửng sốt, sau đó ngạc nhiên nhìn Giang Khương, thậm chí ánh mắt còn hiện lên thần sắc cổ quái:   

- Bác sĩ Tiểu Giang này điên rồi sao? Chẳng lẽ hắn tưởng loại thuốc mà bọn họ đang tìm là lá cây, cỏ dại trong rừng?   

Nhưng việc này ông không dám đồng ý. Người từ thủ đô đến đều không rõ Đại Dung là nơi nào. Toàn là núi đá thẳng đứng, một chàng thanh niên như hắn có thể leo sao? Nếu chưa từng luyện qua, không ngã chết cũng sẽ bị hù chết.   

Lập tức lắc đầu:   

- Không được đâu, không được đâu. Bác sĩ Giang, cậu là người thành phố, không biết rõ sự nguy hiểm của việc đi hái thuốc. Lên núi không phải là chuyện đùa.   

Giang Khương cười, gật đầu nói:   

- Kim sư phụ cứ yên tâm, từ nhỏ tôi đã lớn lên trong núi, cũng đã có mấy năm kinh nghiệm hái thuốc. Tôi cũng muốn vào núi thử thời vận, nhiều người thì nhiều thêm một phần hy vọng.   

Nghe Giang Khương nói, Kim sư phụ cũng có chút kinh ngạc. Ông thật không nghĩ đến chàng thanh niên khí độ bất phàm kia lại có đến mấy năm kinh nghiệm hái thuốc. Nếu không phải đối phương không cần phải lừa ông, ông thật đúng là không thể tin được.   

Nhưng Kim sư phụ vẫn lắc đầu, trong lòng cười khẽ. Làm sao có thể so sánh Đại Dung với nơi khác được? Ở những vùng núi khác, chỉ cần cầm cuốc hoặc dao hái thuốc là được. Còn Đại Dung thì thuộc loại qua đèo lội suối, bám lủng lẳng vào các vách tường, nói ra sợ hù chết người.   

Nhưng đối phương đã đưa ra yêu cầu như vậy, con của mình cũng đã cầm tiền của người ta mà làm việc, Kim sư phụ cũng không tiện từ chối. Mặc dù trong lòng có chút bất đắc dĩ, đành khuyên nốt một câu:   

- Bác sĩ Giang, nơi này của chúng tôi khác với những nơi khác. Có thể từ nhỏ cậu đã đi hái thuốc, nhưng vách núi nơi này rất nguy hiểm. Gan phải lớn mới đi được. Nếu không để tôi mang cậu lên núi xem một chút, cậu cứ đứng chỉ điểm, còn việc nặng và nguy hiểm thì để chúng tôi làm.   

Nhìn vẻ mặt của Kim sư phụ, Giang Khương cũng cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng chuyện này cần phải được người kia đồng ý mới được:   

- Kim sư phụ cứ yên tâm, tôi đã tới tất nhiên là sẽ có chuẩn bị, có thể cam đoan không xảy ra vấn đề. Nếu xảy ra vấn đề, cũng một mình tôi gánh, không liên quan đến Kim sư phụ.   

Thấy mình khuyên như thế nào, vị bác sĩ Tiểu Giang này cũng vẫn cố chấp, Kim sư phụ có chút tức giận. Ông nhìn Giang Khương một chút, thấy quần áo gọn gàng, chân lại mang đôi giày leo núi, liền ngẩng đầu nhìn hắn, trầm giọng nói:   

- Vậy thì đi. Tôi sẽ mang cậu lên núi xem một chút. Tình huống cụ thể thì đến lúc đó hãy tính.   

Giang Khương biết không thể nào thuyết phục được vị Kim sư phụ này, đành đồng ý, chỉ nói:   

- Nhưng dụng cụ có liên quan, phiền Kim sư phụ giúp tôi chuẩn bị.   

- Được, tôi sẽ giúp cậu chuẩn bị thật tốt. Đến lúc đó, nếu cậu vẫn xác định muốn đi hái thuốc, chúng ta hãy nói sau.   

Đối mặt với một kim chủ không cách nào đắc tội, Kim sư phụ cũng đành phải đồng ý, thầm nghĩ:   

- Chờ sau khi cậu lên núi, để cậu thở hổn hển, rồi lại nhìn chúng tôi treo lủng lẳng trên vách núi, xem cậu còn dám nhắc đến chuyện hái thuốc nữa hay không.   

Nhìn vẻ mặt buồn bực của Kim sư phụ đi chuẩn bị dụng cụ cho Giang Khương, lão Cố nhịn không được mà nói:   

- Bác sĩ Giang, cậu không cần phải tự mình đi. Nếu không thì chỉ lên núi xem một chút, đừng mạo hiểm. Tôi đã nhìn thấy bọn họ treo dây trên vách núi, lúc ẩn lúc hiện, thật sự rất nguy hiểm.   

- Lão Cố, anh đừng lo lắng. Tôi tự có nắm chắc. Hơn nữa tôi phải tự mình tìm loại thảo dược này. Bọn họ chưa từng nhìn thấy, cho nên nếu có gặp được chưa chắc đã nhận ra. Vì thế tôi phải đi. Nếu đã đến chỗ này mà chỉ đứng nhìn, vậy thì tôi chẳng cần bay từ Bắc Kinh đến đây.   

Thấy Giang Khương vẫn rất kiên trì, hơn nữa còn nghe nói trong nhà đều nghe theo sự an bài của vị bác sĩ này, mặc dù lo lắng cho sự an toàn của đối phương, lão Cố cũng đành phải gật đầu đồng ý.   

Mặc dù Kim sư phụ đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng động tác vẫn rất lưu loát. Mới đi ra ngoài vài phút đã quay lại, lưng đeo một cái giỏ hái thuốc và một cái cuốc, nói với Giang Khương và lão Cố:   

- Cố tiên sinh, bác sĩ Giang, chúng ta có thể đi.