Binh Vương Thần Bí

Chương 284




Trang thiết bị của câu lạc bộ Long Sơn rất đầy đủ. Ít nhất trong khu vực bắn súng hai lăm thước, trang thiết bị có thể được xem là hoàn hảo.   

Hai lăm thước cũng chẳng có gì đặc biệt. Bên trong đã có rất nhiều người. Lực trí nhớ của Giang Khương gần đây rất kinh khủng. Chỉ cần quét mắt vài lần đã nhận ra có hơn phân nửa là những người đã xuất hiện trong trận đua xe tối hôm qua. Xem ra đám công tử ở Bắc Kinh này đúng là quá nhàn rỗi.   

Nhân viên công tác bên trong đã sắp xếp đầy đủ cho hai người hai cửa sổ bắn. Trước cửa sổ đã đặt sẵn hai cây súng và hai băng đạn.   

- Xin Viên thiếu và Giang thiếu thử súng trước.   

Đối với những trận thi đấu như thế này, xem ra nhân viên công tác của câu lạc bộ Long Sơn rất có kinh nghiệm, cung kính nói với hai người:   

- Đây là loại súng QSZ92, cộng thêm hai băng đạn. Mỗi băng có hai mươi viên. Hai vị có thể thử trước mười viên. Nếu muốn đổi súng, sau mười viên, có thể yêu cầu thay đổi.   

Viên Nhất Chương vô cùng quen thuộc với quy tắc này, nghe xong liền bước đến phía trước cửa sổ, đeo tai chụp và mắt kính vào, lưu loát lên cò, chỉnh tư thế bắn tốt nhất, sau đó nâng súng bắn vào bia ngắm cách đó hai lăm thước bắn liền ba phát.   

Trên bia hiện lên ba con số 8,9,10, Viên Nhất Chương dừng lại, sau đó lại tiếp tục bắn tiếp.   

- 9,8, 10, 10,9...   

Liên tục mười phát, Viên Nhất Chương hài lòng gật đầu:   

- Không thành vấn đề.   

Lúc này Giang Khương cũng bước đến, chỉ là đứng trước cửa sổ, hắn cũng không thèm đeo tai chụp, cầm lấy súng ngắm bia ngắm đằng trước, khóe miệng vểnh lên, sau đó bắn ngay lập tức.   

Đùng đùng đùng. Mười phát cứ như vậy mà bắn ra, không hề dừng lại. Sau khi bắn xong, trên bia ngắm không hề hiển thị số liệu, tiện tay buông súng xuống, nói:   

- Không thành vấn đề.   

Những người đứng xem đều sửng sốt. Bọn họ không hề nhìn thấy bảng số liệu thành tích của Giang Khương. Bởi vì chỉ là thử súng, thành ra bắn trật sẽ không hiển thị lên màn hình thành tích. Vì thế bọn họ nhìn thấy Giang Khương cầm súng không hề nghiêm túc, chỉ nhắm mắt bắn đại. Nhưng cho dù là thử súng cũng không thể như vậy.   

Đám người Miêu Miêu thì vẫn bình thường, nhưng những người đã đặt tiền cược vào Giang Khương thì sắc mặt có chút khó coi, trong lòng hối hận không thôi:   

- Đúng là lừa gạt mà. Vốn tưởng rằng tên tiểu tử này bình tĩnh đồng ý khiêu chiến với Viên Nhất Chương, tất sẽ có vài phần năng lực. Ai ngờ lại như vậy.   

Viên Nhất Chương ở bên cạnh nhìn thấy Giang Khương thử súng như thế, không khỏi cười lạnh. Vốn y còn đang lo lắng không biết Giang Khương có giả trư ăn thịt cọp hay không, nhưng xem động tác của Giang Khương vừa rồi, bây giờ y một chút cũng không lo lắng. Thử súng chính là để người ta xác nhận lại súng có bị lệch hay không, nhưng có cả cái kiểu thử súng như vậy sao? Hơn nữa tai chụp cũng không mang, còn tưởng rằng mình đang chơi trò bắn súng nhựa à?   

Nhìn thấy rất nhiều ánh mắt ngạc nhiên, Giang Khương cũng không thèm quan tâm, chỉ mỉm cười quay lại bên cạnh đám người Phan Hiểu Hiểu:   

- Điều kiện ở đây đúng là không tệ.   

- Đương nhiên, đây là câu lạc bộ bắn súng tốt nhất ở Bắc Kinh mà, không thể nào khó coi được.   

Phan Nghị kinh ngạc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Giang Khương, sau đó nói.  

Giang Khương cười:   

- Quả thật là không tệ.   

Viên Nhất Chương không nhịn được bước đến, nói với Giang Khương:   

- Giang Khương, anh thi trước đi.   

- Không sao, Viên thiếu cứ bắn trước. Tốc độ của tôi rất nhanh mà.   

Giang Khương đáp lại.   

Viên Nhất Chương cũng không do dự. Dù sao bây giờ y rất tin tưởng, người nào trước người nào sau cũng vậy thôi, liền quay sang nhân viên công tác gật đầu một cái rồi bước đến cửa sổ ngắm bắn.   

Lưu loát đổi đạn, sau đó nghe nhân viên bên cạnh lên tiếng:   

- Được rồi, Viên thiếu có thể bắt đầu.   

Viên Nhất Chương liền mang tai chụp vào, tay cầm súng, nhẹ hít một hơi rồi bóp cò.   

Đối với lần thi đấu này, mặc dù Viên Nhất Chương tin tưởng vào bản thân mình nhưng vẫn không dám khinh thường. Dù sao vẫn còn bài học đua xe tối hôm qua. Y không muốn lật thuyền trong mương lần nữa. Hơn nữa, y cũng không muốn lưu lại thành tích tồi tệ trong bản ghi chép của câu lạc bộ Long Sơn.   

Cho nên, y điều chỉnh lại hô hấp của mình, không nhanh không chậm bắn ra từng viên một. Trong vòng ba phút bắn đủ mười viên, Viên Nhất Chương thở phào một hơi.   

Y thật ra rất quen thuộc với loại súng QSZ92. Trong hai tháng sinh hoạt tại câu lạc bộ, y vẫn thường xuyên dùng loại súng này. Cho nên y tin tưởng mình có thể phát huy được thực lực tốt nhất.   

Quả thật chính là như vậy. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm lên màn hình thành tích. Một hàng số hiện ra. 10, 10, 10, 10....   

Sau hai phút, khi tiếng súng cuối cùng vang lên, trên màn hình chớp động. Một con số 10 màu vàng lại nhảy ra.   

Tất cả mọi người đều hoan hô. Mười phát súng một trăm điểm, vô cùng hoàn mỹ. Ít nhất Viên Nhất Chương đang dẫn đầu trong trận thứ nhất này. Cho dù Giang Khương có lợi hại cũng chỉ đạt đến một trăm là cùng.   

Nhìn con số 100 hoàn mỹ, còn có mười vết đạn trúng tâm, gương mặt Giang Khương cũng hiện lên nụ cười tán thưởng. Mặc dù bắn chậm, nhưng có thể đạt được đến 100 điểm, thành tích quả thật không tồi. Nên biết rằng, cho dù là thần xạ thủ của quân đội, có đôi khi cũng chưa chắc bắn được ổn định như vậy.   

Viên Nhất Chương nhìn thành tích của mình, đắc ý cười. Hôm nay đúng là phát huy rất tốt. Mười phát trúng mười. Nên biết rằng, thành tích trước đây của y cũng chỉ là 9.5 đến 9.8. Đạt hẳn 10 điểm là rất ít thấy. Với trạng thái bây giờ mà nói, cho dù gặp ai cũng không cần phải lo lắng.   

- Được rồi, đến phiên anh.   

Viên Nhất Chương bỏ súng xuống, quay sang nhìn Giang Khương, khiêu khích nói. Hôm nay y nhất định sẽ lấy lại thể diện mất đi ngày hôm qua, đồng thời dạy cho tên tiểu tử này một bài học.   

Thấy đến lượt mình, gương mặt Giang Khương vẫn không thay đổi, bước đến phía trước. Cũng giống như lần thử súng, hắn cũng không thèm đeo tai chụp, chỉ tùy ý thay đạn, sau đó nâng súng, ngay cả ngắm cũng không thèm ngắm, trực tiếp bắn vào, tiếng súng liên tiếp vang lên.   

Dường như tiếng súng không hề ảnh hưởng đến hắn. Sau mười giây, Giang Khương đã bắn xong mười phát, mỉm cười buông súng xuống.   

Nhìn mười phát súng lần này của Giang Khương còn nhanh hơn lần thử súng, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, thầm nghĩ:   

- Chẳng lẽ Giang Khương nhìn thấy thành tích của Viên thiếu thì không còn ý định thi tiếp vòng này? Nếu không, tại sao lại nâng súng bắn tùy tiện như thế?   

Nhưng tốc độ bắn của Giang Khương quá nhanh, cho nên khi hắn bắn xong trên màn hình mới nhảy ra con số hiển thị, tất cả mọi người lại trợn tròn mắt lần nữa.   

Bởi vì trên màn hình là mười con số 10 màu vàng vô cùng nổi bật.   

- Cũng là 100 điểm. Điều này sao có thể?   

Mọi người mở to mắt nhìn màn hình đằng trước.   

Nhìn kỹ, mọi người đúng là nhìn thấy được nơi tâm bia có mấy vết đạn, bên ngoài tâm không hề có một vết đạn nào.   

Nhìn bia của Giang Khương xong, mọi người lại quay sang nhìn bia của Viên Nhất Chương. Vết đạn trải rộng quanh tâm, thậm chí còn có hai ba vết nằm ngay bờ mép, so với mười vết đạn nằm ngay chính giữa tâm trên bia của Giang Khương thì chênh nhau một trời một vực. Thực lực cao thấp, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.   

Nhìn thấy hình ảnh này, mọi người đều hít một hơi khí lạnh.   

Chỉ có đám người Phan Hiểu Hiểu và đám công tử ca đặt cược cho Giang Khương là hân hoan. Tài bắn súng của Giang Khương quả nhiên là mạnh hơn Viên Nhất Chương một bậc.   

Sắc mặt Viên Nhất Chương trở nên tái nhợt, nhìn chằm chằm vào bia ngắm của Giang Khương, giống như nhìn một đóa hoa đang nở. Y thật không tin nổi, vừa rồi Giang Khương bắn loạn cào cào như thế lại đạt được thành tích như thế này.   

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, đồng thời biết được không có dối trá gì bên trong, y thậm chí đã hoài nghi không biết câu lạc bộ Long Sơn có thông đồng với Giang Khương hay không. Ít nhất, ngoại trừ lần chứng kiến tài bắn súng kinh người của tam quân trong đại hội tỷ võ, y chưa từng nhìn thấy người nào có kỹ thuật siêu đẳng như thế. Nhưng không ngờ nó lại nằm trên người một thằng nhà quê như Giang Khương.   

Trong tiếng xì xầm của mọi người, Viên Nhất Chương hít sâu một hơi, cố gắng dẹp tan suy nghĩ sợ hãi trong đầu, trầm giọng nói:   

- Còn hai trận nữa. Trận hai, súng trường thế đứng.   

Nói xong, lòng tin của Viên Nhất Chương liền tăng lên, giống như loại súng vừa rồi không phải là sở trường. Mà sở trường mạnh nhất của y chính là súng trường. Hơn nữa, ván này cũng không tính là thua, chỉ xem là hòa. Ván tiếp theo, y tin rằng mình sẽ đánh bại Giang Khương.   

Nghe xong lời nói của Viên Nhất Chương, tinh thần mọi người đều chấn động. Đúng rồi, ván này không có thua, ván tiếp theo lại là loại súng sở trường của Viên đại thiếu, còn sợ cái gì chứ?