Mọi người nhìn qua màn hình, nhìn thấy chiếc Hồng Hồ cong đuôi vòng qua hàng rào bảo hộ ngay khúc cua. Sửng sốt mất hai giây, lúc này bình luận viên mới khiếp sợ rống lên.
- Hồng Hồ…Hồng Hồ đã lao qua khúc cua thứ nhất. Đây là lần đầu tiên trong những trận thi đấu ở Tây Sơn chúng ta từ trước đến nay xuất hiện tình huống này.
- Tuyệt đối là lần đầu tiên, thật sự rất đẹp, rất đẹp.
Bình luận viên gầm rú:
- Trước kia chưa từng có người nào dám trong tình huống hai xe song song với nhau, ở khúc cua thứ nhất lại dám điều khiển xe như vậy. Nhưng Giang Khương, cậu ấy đã làm được, làm được chuyện mà mọi người không dám làm.
- Thật sự rất ngầu.
Bình luận viên rống lên mấy lần, lúc này mới nói tiếp:
- Bây giờ hai chiếc xe đã lao đến vị trí giám sát thứ ba. Hồng Hồ đang dẫn đầu mấy chục thước. Chúng ta có thể nhìn thấy Chim Xanh đang toàn lực theo sát đằng sau.
- Mặc dù Hồng Hồ đang dẫn đầu, nhưng tạm thời còn chưa phải là kết quả cuối cùng. Dù sao còn chưa được một phần mười lộ trình.
Mặc dù bình luận viên nói đến nước miếng văng tứ tung, nhưng rõ ràng ngay cả y cũng không tin vào lời nói của mình. Mặc dù trước đó mọi người không cho rằng một tên nhà quê không có bằng lái trong tay, chỉ bị Viên đại thiếu kích đua xe có thể thắng được, nhưng bây giờ, Giang Khương đã làm được một chuyện mà trước giờ chưa ai làm, bắt đầu chứng minh thực lực của hắn.
- A, thắng rồi, thắng chắc rồi.
Trước màn hình lớn, La Lệ và Miêu Miêu ôm nhau nhảy dựng lên. Tiền thắng là một phần, nhưng càng nhiều hơn chính là Giang Khương quả nhiên lợi hại, làm cho tâm trạng đang căng thẳng của các cô có chút thả lỏng.
Ngoại trừ hai người, những người đặt Chim Xanh thắng đều biến sắc. Mặc dù vẫn còn ôm chút hy vọng, nhưng nếu hai ba khúc cua kế tiếp, Viên Nhất Chương còn không vượt qua được, trên cơ bản đã không còn hy vọng gì nữa.
Viên Nhất Chương cũng cho là như vậy. Vì thế y nhấn mạnh chân ga, chiếc xe lao đi như một cơn gió, trên cơ bản không có gì có thể ngăn cản được. Nhìn chằm chằm chiếc đèn màu đỏ đằng trước, y cắn răng đuổi theo.
Giang Khương vừa lái xe vừa nhìn ngọn đèn đằng sau càng lúc càng gần, chỉ mỉm cười, sau đó nhìn bản đồ địa hình trên xe. Khúc cua thứ hai cách phía trước không còn xa. Khúc cua đó hắn sẽ hoàn toàn bỏ xa người này.
Nghĩ đến đây, Giang Khương quay sang nhìn Phan Hiểu Hiểu, ra hiệu cô chuẩn bị sẵn sàng, chân vẫn đặt trên bàn đạp ga nhấn mạnh một cái.
Chân ga bị đè xuống, Hồng Hồ trong nháy mắt giống như uống thuốc kích thích, tăng tốc lao thẳng đến khúc cua đằng trước.
Nhìn ngọn đèn màu đỏ đột nhiên kéo xa ra, mơ hồ nghe được tiếng động cơ truyền đến, sắc mặt vốn lạnh lùng của Viên Nhất Chương đột nhiên thay đổi. Bây giờ y mới biết được tại khúc cua vừa rồi, Giang Khương hoàn toàn chưa bộc phát hết thực lực.
Chiếc Chim Xanh của hắn đã sớm đạt đến cực hạn, căn bản không có biện pháp phát lực thêm nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Khương lưu loát biến mất ngay khúc cua.
Khi y qua được khúc cua, phía trước chỉ còn lại hai điểm sáng mờ mờ.
Đây chính là sự chênh lệch về kỹ thuật.
- Qua rồi, bỏ qua rồi.
Tiếng kêu the thé của bình luận viên lại vang lên:
- Tại khúc cua thứ hai, Hồng Hồ cũng không giảm tốc độ, thậm chí còn gia tốc, một lần nữa dứt khoát vượt qua được khúc cua, kéo dài khoảng cách với Chim Xanh.
Mặc dù bình luận viên không có nói rõ, nhưng ai cũng rõ ràng kỹ thuật kinh khủng của Giang Khương lúc này. Viên Nhất Chương trên cơ bản không thể đuổi kịp, xem như đã thua rồi.
Lập tức có không ít cô chiêu cậu ấm thở dài. Thua tiền là một chuyện, nhưng thua trong tay một tên nhà quê, bọn họ đúng là không cam lòng.
Nhưng không cam lòng thì sao? Nhìn phản ứng của Trương Nghĩa Quân thì biết. Chỉ là bọn họ nghĩ đến lúc này Viên Nhất Chương chẳng những thua tiền mà còn thua luôn cả mặt mũi. Bọn họ không dám đụng vào tên nhà quê đó, nhưng không biết Viên Nhất Chương có dám đụng hay không.
Rõ ràng, Viên Nhất Chương không thích tên tiểu tử Giang Khương nên mới kích hắn thi đấu. Lần này y mất hết thể diện, chung quy sẽ nghĩ cách tìm về.
Nghĩ đến đây, đám cô chiêu cậu ấm mới thả lỏng trở lại, bắt đầu dồn lực chú ý vào màn hình. Mặc dù không còn hy vọng, nhưng vạn nhất có kỳ tích thì sao?
Chỉ có Miêu Miêu và La Lệ là tràn đầy hưng phấn. Không cần phải nói, Giang Khương tất nhiên là thắng rồi.
Giang Khương vẫn tiếp tục hát bài hát của hắn, nhưng tay một khắc cũng không ngừng lại, thỉnh thoảng đổi số vào ga, lưu loát chạy đi trên con đường núi.
Phan Hiểu Hiểu ngồi một bên dường như cũng bị Giang Khương ảnh hưởng. Nhìn bóng cây lướt như bay bên ngoài, còn có tiếng động cơ vang lên ầm ầm, ngoại trừ hưng phấn thì chẳng còn chút khẩn trương nào nữa. Thậm chí còn cười nhẹ bên tai Giang Khương.
Kẹt! Viên Nhất Chương nghiến răng, gân xanh bắt đầu nổi lên trên trán, dùng sức giẫm chân ga, toàn lực đuổi theo. Là một trong những thiếu gia cao cấp nhất ở Bắc Kinh, khi còn học ở nước ngoài cũng là một nhân vật phong vân. Sau khi tốt nghiệp về nước liền được ông ngoại mang theo bên cạnh, tự cho mình là rất cao. Bây giờ lại bị một tên ở nông thôn không rõ lai lịch khi dễ như vậy, y thật sự là không cam lòng.
Tính cách cao cao tại thượng của y lại bắt đầu phát huy, điên cuồng muốn đuổi theo Giang Khương, thậm chí tại một khúc cua cũng không chậm lại, cứ thế mà tiến lên.
- A!
Triệu Minh Tử rốt cuộc đã không còn bình tĩnh được nữa, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch. Khi Viên Nhất Chương cua qua khúc cua thứ ba, gương mặt không còn giọt máu, nhắm mắt kêu lên.
- Câm miệng.
Nghe được tiếng hét chói tai của Triệu Minh Tử, Viên Nhất Chương tức giận mắng một câu, khiến cho Triệu Minh Tử phải ôm miệng, hai tay nắm chặt tay vịn trên đỉnh đầu, không dám mở mắt nữa.
Nhưng Viên Nhất Chương vừa chuyển qua khúc cua thứ ba, liền nhìn thấy đèn xe của Giang Khương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Đang định nhấn ga tiếp tục đuổi theo, liền nhìn thấy đèn xe của chiếc Hồng Hồ biến mất không còn.
- Mẹ kiếp.
Viên Nhất Chương tức giận mắng lần nữa. Lúc này Giang Khương đã tiến đến khúc cua thứ tư, mà khoảng cách giữa khúc cua thứ ba với thứ tư là năm trăm thước. Nói cách khác, Giang Khương ít nhất đã vượt trước y bốn trăm thước.
Bốn trăm thước, dùng tốc độ nhanh nhất cũng phải mất hai mươi giây, nhưng trong tình huống đối phương không xảy ra vấn đề gì, đây chính là một giới hạn không thể vượt qua.
Sau khi Viên Nhất Chương thông suốt chuyện này, chân ga thoáng buông lỏng, bay vọt về phía trước. Nhưng khi y định cua qua khúc cua thứ tư, chỉ nghe được tiếng rít kịch liệt. Sau đó thân xe bắt đầu rung lên, thậm chí ngoài cửa sổ xuất hiện tia lửa do ma sát.
Triệu Minh Tử vẫn nhắm chặt mắt, vốn trong lòng đang căng thẳng, đột nhiên nghe được tiếng rít bên ngoài, sợ đến nỗi hét to lên lần nữa.
Viên Nhất Chương nào không biết thân xe của mình đã cọ xát vào vòng bảo hộ. Chỉ là đang trong lúc thực hiện động tác cua, y không dám thay đổi phương hướng. Một khi chuyển hướng, vọt đến thẳng phía trước, đó chính là vạn kiếp bất phục.
Sắc mặt Viên Nhất Chương cũng trắng bệch, đành phải cắn chặt răng, chậm rãi nhả chân ga, khiến cho xe giảm tốc độ lại. Sau khi qua được khúc cua, nghe tiếng ma sát kia biến mất, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cách mấy ngàn thước, mọi người đứng trước màn hình lớn cũng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhìn xe của Viên Nhất Chương xẹt tia lửa khi chạy qua khúc cua, tất cả đều kinh hô. Sắc mặt người nào cũng tái xanh.
Nếu Viên Nhất Chương gặp chuyện không may, chỉ sợ Vương phó tổng sẽ nổi bão. Đến lúc đó đua xe ở đây khẳng định là không thể tiếp tục rồi.
Nhưng cũng may, mọi người nhìn thấy Viên Nhất Chương hữu kinh vô hiểm thuận lợi xẹt qua khúc cua, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Viên Nhất Chương vừa mới thở phào, trong lòng đã lạnh lại. Bởi vì, mặc dù y vừa mới qua được khúc cua thứ tư nhưng phía trước đã không còn bóng dáng của Hồng Hồ, ngay cả đèn xe cũng không nhìn thấy.
Giang Khương nhìn qua kính chiếu hậu, trong màn đêm cũng không còn bóng dáng của chiếc xe nào đuổi theo, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Địa hình hiểm trở nào mà hắn chưa chạy qua chứ? Năm đó, nguy hiểm nhất là vừa chạy vừa né hỏa tiễn oanh kích, lại phải dùng tốc độ cao nhất chạy trốn trong sơn đạo. Thế mà hắn còn ứng phó được, huống chi là ứng phó với đám công tử ca này.
Lúc này, đoạn đường đua cũng đã được hoàn thành hơn phân nửa. Giang Khương quay sang nhìn Phan Hiểu Hiểu đã bình tĩnh trở lại, mỉm cười không nói, bàn chân nhấn ga vẫn không nhả. Chiếc Hồng Hồ không ngừng chạy về phía trước. Tuy bây giờ đã dẫn trước, nhưng dựa vào những kinh nghiệm lần trước, hắn không có ý định
chờ Viên Nhất Chương đuổi theo.
Sau mấy phút, chiếc Hồng Hồ thoải mái vượt qua vòng tuyến, lưu loát thắng lại bên cạnh chiếc Bạch Lang trong tiếng kinh hô của mọi người.