Binh Vương Thần Bí

Chương 267




Thấy Tề Nhạc Minh quét ra một chân như vậy, sức mạnh xoay tròn, hai mắt Giang Khương có chút nheo lại. Hắn có thể mơ hồ cảm nhận được sức mạnh ngưng tụ tại thắt lưng Tề Nhạc Minh rất lớn. Loại sức mạnh này khiến cho hắn căng thẳng trong lòng.   

Trước đây, hắn rất ít khi thấy người ta dùng qua chiêu thức này. Dù sao chiêu này chính là lấy nhanh đánh nhanh, khi đánh tay đôi sẽ rất ít khi dùng đến. Trừ phi đối phương đang bị thương nghiêm trọng, trong tình huống không cách nào phản kích thì mới sử dụng.   

Chiêu này chỉ mang hình thức biểu diễn, còn không thì không mấy ai dùng đến nó.   

Nhưng sắc mặt Giang Khương lại thay đổi. Bởi vì hắn cảm nhận được một chiêu này của đối phương, bất luận là lực thắt lưng hay là vị trí đánh ra, trên cơ bản không thể chê vào đâu được.   

Một chiêu như vậy không thể có khả năng tùy ý xuất ra. Bởi vì nếu như anh xuất ra, tất nhiên sẽ phải có cước pháp lẫn độ cao, hoặc một chỗ nào đó để lộ sơ hở khiến người ta tận dụng. Nhưng lúc này, Giang Khương một chút biện pháp cũng không có. Ít nhất bây giờ hắn tìm không ra vị trí có thể phóng đến.   

Một chiêu nhìn qua rất bình thường lại có thể phát ra được sức mạnh và uy thế như vậy, Giang Khương cũng âm thầm kinh hãi.   

- Thật đáng sợ.   

Trong lòng Giang Khương lại càng thêm sợ hãi một thế lực to lớn như Tề gia. Một chiêu thức, thoạt nhìn bình thường, nhưng muốn đạt đến tình trạng tinh diệu và mức độ bạo lực, phải thông qua cả đời hoàn thiện mới có thể đạt đến hiệu quả như thế.   

Hắn biết, nếu để hắn xuất ra chiêu này, cho dù thực lực của hắn ngang bằng với Tề Nhạc Minh, nhưng uy lực nhất định phải thấp hơn ba thành, tuyệt đối không thể làm cho một chiêu thức tinh chuẩn không chê vào đâu được như vậy.   

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đầu óc Giang Khương vận chuyển vô số lần. Dưới tác dụng của Thông mẫn chi tâm, hắn đã đưa ra quyết định ngay tức khắc. Dưới chân toàn lực đạp một cái, dồn hết sức lực vào một quyền đập tới.   

Tề Nhạc Minh vừa mới thi triển chiêu Hồi Lãng Thối được một nửa, thấy Giang Khương không lùi cũng chẳng tránh, sắc mặt liền biến đổi. Nhưng y đã ăn thiệt một lần, lần này đã không còn đường lui, cũng chỉ có thể tiếp tục dùng chân đánh tới. Dù sao cũng đã xác định là lưỡng bại câu thương rồi.   

- Tên tiểu tử kia, còn muốn chạy sao?   

Tính hung ác của Tề Nhạc Minh nổi lên, dồn hết sức xuống một cước đá đến Giang Khương.   

Bịch.   

Quyền của Giang Khương đánh trúng ngực phải của Tề Nhạc Minh. Gần như cùng lúc, chân của Tề Nhạc Minh đá trúng thân hình Giang Khương. Chỉ là sau khi đá trúng, dưới chân dường như có chút dị thường.   

Nhưng y cũng không xác định được chuyện gì xảy ra. Bởi vì cơn đau từ ngực truyền đến, sau đó là một vị ngòn ngọt tanh tanh lan tràn trong miệng, khiến cho y phun ra một ngụm máu.   

Tề Nhạc Minh ôm ngực, miệng phun máu, ánh mắt tràn đầy tự tin. Y đã đánh gãy mấy cái xương sườn của Giang Khương, chỉ đổi lại là một ngụm máu của mình. Vết thương của Giang Khương hẳn sẽ nặng hơn y. Hồi Lãng Thối không có khả năng bị đỡ dễ dàng như vậy. Cho dù thực lực Giang Khương có mạnh hơn y, tuyệt đối cũng không chịu nổi. Khi hai người của Tề gia chạy đến, tên tiểu tử kia chỉ có thể bị bắt mà thôi.   

Nghĩ đến đây, Tề Nhạc Minh đứng vững cước bộ, cười lạnh nhìn Giang Khương. Nhưng sắc mặt liền biến đổi, bởi vì y đột nhiên nhìn thấy một quyền không biết từ đâu đã xuất hiện trước mắt của mình.   

Phụt. Tề Nhạc Minh phun ra một ngụm máu, sau đó ngã xuống, hai mắt nhìn thấy một thân ảnh xuất hiện bên cạnh mình, rồi như cơn gió biến mất phía đằng sau.   

- Điều này sao có thể?   

Tề Nhạc Minh vừa ôm ngực vừa ngã xuống, đồng thời ánh mắt tràn ngập vẻ không thể tin được. Một cước vừa rồi của y rõ ràng đã đánh trúng tên tiểu tử kia, tại sao...tại sao hắn lại như con thỏ mà bỏ chạy nhanh như thế? Lại còn đập cho mình một cú tàn nhẫn nữa chứ?   

Hồi Lãng Thối của y một chút tác dụng cũng không có sao?   

Tề Nhạc Minh phun ra một ngụm máu nữa, trợn trắng mắt nằm trên mặt đất.   

- Minh thiếu, Minh thiếu...   

Nhìn thân ảnh đang chạy trốn như bay, hai cao thủ của Tề gia lúc này mới chạy đến, nhìn Tề Nhạc Minh đang trợn trắng mắt nằm trên mặt đất, rồi lại nhìn tên tiểu tử đã chạy thoát đến mười thước, cả hai đều do dự, sau đó quyết định cứu Tề đại thiếu gia trước.   

Tề thiếu bị hai chiêu của người kia đánh thành như vậy, bọn họ cũng không tự tin để một người đi đối phó với hắn. Hơn nữa, với thương thế của Tề thiếu lúc này, nếu để xảy ra vấn đề gì, đó sẽ là rắc rối lớn.   

Hai người vội vàng kiểm tra một phen. Cũng may, sau khi được sơ cứu, Tề Nhạc Minh lại phun ra một ngụm máu nữa, rốt cuộc tỉnh lại.   

Nghỉ ngơi một chút, không còn phun máu nữa, lúc này hai cao thủ Tề gia mới thở phào nhẹ nhõm.   

- Chuyện gì xảy ra vậy? Tên tiểu tử kia đâu? Tại sao các người lại không đuổi theo nó?   

Sắc mặt Tề thiếu có chút trắng bệch, nhưng ánh mắt oán độc là vẫn không mất đi.  

Nghe được lời này, hai cao thủ Tề gia do dự một chút, một người trong đó lên tiếng:   

- Minh thiếu, cậu bị thương rất nặng. Chúng tôi phải ở lại cứu cậu. Cho dù chúng tôi phân ra một người đuổi theo đối phương, cũng không nhất định có thể bắt được hắn.   

- Anh...phế vật!   

Nghe xong, Tề Nhạc Minh tức đến mắt đỏ bừng, thở hổn hển, sau đó lại tiếp tục ho khan. Sau khi ho xong, gương mặt tái nhợt của Tề Nhạc Minh ửng đỏ, đồng thời khóe miệng lại chảy ra một dòng máu.   

- Minh thiếu, Minh thiếu, đừng tức giận, đừng tức giận.   

Thấy Tề Nhạc Minh sau khi ho khan, khóe miệng lại chảy máu, hai người không khỏi khẩn trương.   

Cảm giác cơn đau truyền đến từ lồng ngực, còn có vị ngòn ngọt tanh tanh trong miệng, Tề Nhạc Minh cũng biết mình không thể quá mức xúc động. Hít sâu hai hơi, cuối cùng cũng ổn định được hơi thở.   

Cơn đau dần dần biến mất, vị ngòn ngọt trong miệng cũng không còn, lúc này Tề Nhạc Minh mới chậm rãi thở hắt ra.   

Quay đầu nhìn hai người bên cạnh, Tề Nhạc Minh lạnh lùng nói:   

- Rốt cuộc tên tiểu tử đó đã làm thế nào? Rõ ràng một cước Hồi Lãng Thối của tôi đã đá trúng hắn, tuyệt đối không sai. Tại sao hắn lại còn có sức để tiến hành một kích tiếp theo? Lại còn thoát nhanh như vậy? Các người có nhìn thấy rõ không?   

Nghe giọng nói lạnh lùng của Tề Nhạc Minh, còn có ánh mắt dày đặc sát khí, hai người liếc mắt nhìn nhau, biết nếu bây giờ bọn họ không làm hài lòng Minh thiếu, sau này trở về chắc chắn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.   

Lập tức, một người trong đó suy nghĩ một chút rồi nói:   

- Minh thiếu, khi tôi chạy đến, vừa lúc nhìn thấy một kích của người kia. Mặc dù không nhìn thấy rõ ràng, nhưng tôi có thể xác định, Giang Khương nhất định đã bị thương rồi.   

- Nói nhảm! Bị trúng một chiêu Hồi Lãng Thối của tôi, không bị thương mới là lạ.   

Nghe được câu trả lời, Tề Nhạc Minh không nhịn được quát lên.   

Thấy Tề Nhạc Minh nổi giận, người nọ vội vàng nói:   

- Minh thiếu, khi hắn đánh trúng chân của cậu, chân của cậu cũng vừa lúc đạp trúng ngực của hắn. Nhưng khi đó hắn đã xoay người. Từ góc độ của tôi nhìn thấy, một kích của cậu đã đánh trúng cánh tay trái của hắn.   

- Hơn nữa, tôi nhìn thấy hắn ra quyền bằng tay phải sau đó. Vai trái rõ ràng đã cứng ngắc. Khi chạy đi...bước chân bên trái không được nhanh. Hắn chỉ là dùng cánh tay trái để ngăn cản một phần sức mạnh của Hồi Lãng Thối, kết quả ngực trái đã bị chấn thương.   

Nghe xong, Tề Nhạc Minh có chút sửng sốt, suy nghĩ một hồi, dường như đã hiểu ra.   

Đúng rồi, khả năng này không phải là không có. Chỉ cần hắn xoay nửa vòng cơ thể, dùng một tay không bị thương để nhanh chóng thoát đi, thậm chí còn có thể cho y một quyền trí mạng.   

Nghĩ đến đây, Tề Nhạc Minh thiếu chút nữa không phun ra một ngụm máu. Giang Khương dùng một cánh tay bị gãy để đổi lấy y bị trọng thương, nhân cơ hội thoát đi. Kế hoạch mà y đã tính toán trước, không hề có kẽ hở lại bị ngâm nước nóng, lại còn bị thành như vầy.   

Thấy Tề Nhạc Minh có vẻ đồng ý với câu trả lời của mình, hai người kia liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lên tiếng:   

- Minh thiếu, cậu đừng nhúc nhích. Ngực của cậu đã bị gãy vài cái xương. Tránh xương chạm phải phổi, chúng ta đã gọi người đến để đưa cậu đến bệnh viện trước.   

Tề Nhạc Minh hiển nhiên cũng biết tình huống của mình, lập tức gật đầu.   

Lúc này Giang Khương đã thuận lợi thoát đi, nhưng tình huống cũng không được tốt. Giống như Tề Nhạc Minh đã sở liệu, cánh tay trái của hắn đã bị Tề Nhạc Minh đánh gãy. Hắn có thể cản được phần lớn sức mạnh của một chiêu kia, nhưng sức mạnh còn lại cũng đã ảnh hưởng đến phổi trái của hắn. Cũng may mà không thương tổn đến tim.   

Vốn phổi bị ảnh hưởng không nặng, hắn có thể thuận lợi thoát đi, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà huy quyền đánh cho Tề Nhạc Minh một kích. Kết quả làm cho vết thương ở phổi càng nặng hơn.