Trương Nghĩa Long vui sướng ngồi gõ máy tính trước bàn làm việc. Dưới ngòi bút của y, hành động của một giáo viên trường Đại học Đông Nguyên đã trở thành hành động vô sỉ. Từ các phương diện đạo đức, chính nghĩa tiến hành phê phán toàn diện.
Chỉ chưa đầy nửa tiếng ngắn ngủi, Trương Nghĩa Long đã hoàn thành một bài viết trước nay chưa từng có. Đọc lại từ đầu đến cuối, y phát hiện một chữ cũng không cần sửa, thông thuận vô cùng.
Trong lúc Trương Nghĩa Long đang định cầm bản thảo đến phòng Chủ nhiệm Hồ thẩm duyệt, điện thoại liền vang lên.
Nghe được là giọng nói của Chủ nhiệm Hồ, Trương Nghĩa Long hưng phấn nói:
- Chủ nhiệm, tôi viết xong rồi, bây giờ sẽ mang qua cho ngài.
Nghe giọng nói hồ hởi của Trương Nghĩa Long, Chủ nhiệm Hồ dường như cũng không được cao hứng cho lắm, ngược lại có chút không kiên nhẫn nói:
- Không cần đâu, chuyện này cho qua đi.
- Ơ?
Trương đại phóng viên sửng sốt, giống như bị một gáo nước lạnh tạt vào, choáng váng một hồi lâu mới tỉnh:
- Chủ nhiệm, tại sao lại bỏ qua?
- Tôi nói bỏ qua thì bỏ qua. Anh hỏi nhiều như vậy để làm gì?
Chủ nhiệm Hồ nhịn không được quát lớn, sau đó cúp điện thoại một cái.
Trương Nghĩa Long lẳng lặng cầm ống nghe, sau đó nghe được trong điện thoại truyền đến tiếng ô ô, nửa ngày sau cũng không hồi phục tinh thần. Thật sự là nghĩ không ra rốt cuộc là chuyện gì được xảy ra. Nhiệm vụ này cũng là do Chủ nhiệm Hồ giao cho y. Vừa nãy còn thúc giục y phải hoàn thành cho nhanh, dạy cho tên tiểu tử kia một bài học, tại sao bây giờ lại lật lọng như vậy?
Nhìn bản thảo hơn một ngàn chữ tràn đầy tâm huyết của mình, rồi lại nghĩ đến mình phải nuốt giận vì tên tiểu tử nào đó, Trương đại phóng viên cảm thấy đột nhiên muốn hỏng mất, kêu to một tiếng rồi ném bản thảo xuống bàn.
Chỉ cần hai cuộc điện thoại của Phó tỉnh trưởng La đã giải quyết được chuyện lần này. Đây chính là chỗ tốt của quyền lực. Cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm. Hết thảy đều đơn giản như vậy. Phó hiệu trưởng Tần và Trương đại phóng viên cũng chỉ là tôm. Còn Giang Khương, không thể định hắn thuộc loại nào. Rõ ràng hai con tôm tép đó vẫn có thể gây phiền toái không nhỏ cho hắn, nhưng hắn lại có thể phát động cá lớn. Vì thế sự việc lại trở nên phức tạp.
- Cha, bên phía Vân Giang Thần Báo đã không còn động tĩnh gì nữa.
Tề Nhạc Minh nhận được tin tức, mặc dù trong lòng rất khó hiểu, nhưng vẫn báo cáo lại với Tề Lãng.
- Ồ, nhanh như vậy đã không còn động tác gì rồi sao?
Tề Lãng mỉm cười:
- Có thể trong thời gian ngắn đè chuyện này xuống, xem ra lực lượng mà Giang Khương có thể vận dụng ở Sở Nam không nhỏ.
- Đúng vậy. Con nhận được tin tức, là do vị Phó tỉnh trưởng La của tỉnh Sở Nam xuất thủ.
Tề Nhạc Minh cau mày nói.
- Phó tỉnh trưởng La? Là người mà dạo gần đây được đồn là sẽ trở thành Phó tỉnh trưởng thường vụ phải không?
Nghe Tề Nhạc Minh nói, Tề Lãng chậm rãi ngồi thẳng người, trầm giọng hỏi.
Tề Nhạc Minh gật đầu:
- Vâng, chính là người đó.
- Ồ?
Thấy Tề Nhạc Minh xác nhận, Tề Lãng chậm rãi dựa lưng vào ghế, hơi nheo mắt, nhớ lại hình dáng của một người nào đó.
Thấy cha im lặng, Tề Nhạc Minh lại nói tiếp:
- Căn cứ theo điều tra, Hồ y sư của phòng khám Khánh Nguyên có mối quan hệ khá thân với Phó tỉnh trưởng La. Mấy năm qua vẫn luôn là người chữa bệnh cho ông ta. Cũng có thể nhờ đó mà Giang Khương tạo được mối quan hệ với Phó tỉnh trưởng La. Hơn nữa, quan hệ giữa Dương Vân Dương và Phó tỉnh trưởng La không cạn. Theo những gì biểu hiện bên ngoài, một tháng trước, Phó tỉnh trưởng La đã đến Bắc Kinh. Mà lần đó Giang Khương cũng có đi cùng.
- Sao?
Nghe đến đó, Tề Lãng mở mắt nhìn Tề Nhạc Minh.
- Đây là tin tức mà chúng con vừa mới điều tra được.
Cảm nhận được ánh mắt có chút sắc bén của cha, Tề Nhạc Minh cẩn thận đáp:
- Đầu tiên, chúng con cũng không ngờ Giang Khương lại dính đến chuyện này.
Cẩn thận nhìn cha một cái, Tề Nhạc Minh nói tiếp:
- Nhưng quan hệ giữa Tỉnh trưởng Bạch Nghi Tân và Giang Khương cũng không tệ. Chúng con điều tra ra được, mẹ của Bạch Nghi Tân đã từng phẫu thuật tại bệnh viện số 1 thuộc trường đại học Đông Nguyên. Mà lúc đó, mọi người thường thấy Giang Khương hay ra vào bệnh viện. Căn cứ theo điều tra, dường như Giang Khương trị liệu rất tốt cho mẹ của Bạch Nghi Tân. Trong chuyện Giang Khương phát sinh xung đột với Phó tỉnh trưởng thường vụ tỉnh, Bạch Nghi Tân cũng có nhúng tay vào, bảo vệ Giang Khương bình an vô sự.
Tề Lãng thở hắt ra, nhìn Tề Nhạc Minh, rồi lắc đầu:
- Con đã sớm chú ý đến hắn, nhưng tại sao đến bây giờ mới tra ra được?
- Con...
Gương mặt tuấn tú của Tề Nhạc Minh hiện lên sự âm trầm, chần chừ một chút mới nói:
- Trước đây con cho rằng hắn chỉ là một con kiến hôi mà thôi.
- Phải cẩn thận chứ.
Tề Lãng thở dài nhìn con rtai:
- Đây là điều mà cha muốn nhấn mạnh với con. Tương lai con sẽ là người tiếp quản Tề gia, nhất định phải học hỏi điểm này.
Nói đến đây, giọng Tề Lãng hơi trầm xuống:
- Con đúng thật là sơ suất quá. Nếu hắn đã có thể đến gần được Tuyên nha đầu, tại sao con còn có thể xem nhẹ hắn được? Chẳng lẽ con không biết Tuyên nha đầu là đứa mắt cao hơn người sao? Con bé ngay cả con cũng nhìn không vừa mắt, tại sao lại càng lúc càng quan tâm tên tiểu tử này?
Tề Nhạc Minh chậm rãi gật đầu, ánh mắt hiện lên chút tàn khốc, nói:
- Cha, con đã hiểu rồi.
Nhìn Tề Nhạc Minh cúi đầu, Tề Lãng lại dựa lưng vào ghế, chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó nói;
- Mặc kệ thế nào, chúng ta cũng đã lần ra được mạng lưới quan hệ khổng lồ đằng sau Giang Khương. Một tên tiểu tử không bối cảnh, nhưng lại nhận được sự ủng hộ của hai nhân vật quan trọng của tỉnh Sở Nam. Hơn nữa còn có Dương Vân Dương và Dương gia đằng sau ở Bắc Kinh. Cổ lực lượng này vô cùng kinh khủng, con không cho rằng đây là ngẫu nhiên chứ? Con cho rằng Giang Khương dựa vào cái gì để tạo nên quan hệ với những người này? Chỉ là dựa vào y thuật? Có thể sao? Nếu phía sau hắn không có những người khác, điều này sao có thể?
Nghe cha nói, Tề Nhạc Minh vẫn có chút nghi hoặc:
- Nhưng thưa cha, y thuật của Giang Khương, căn cứ vào điều tra, quả thật là không tệ, cũng không loại trừ...
- Con nói sao? Có thể không tính hai người kia ở Sở Nam, nhưng còn Dương gia ở Bắc Kinh? Gia đình bọn họ có quan hệ với Thiên Y Viện, còn có bác sĩ nào có thể khiến cho bọn họ để vào mắt, thậm chí làm cho Dương Vân Dương không tiếc đắc tội với một vị Phó tổng bí thư của Quốc Vụ Viện để bảo vệ cho tên tiểu tử này?
Tề Lãng mỉm cười rồi nói tiếp:
- Trừ phi tên tiểu tử này là từ Thiên Y Viện đi ra. Nhưng con cảm thấy hắn có tư cách làm ở đó hay sao? Với tính cách của những tên ở Thiên Y Viện, còn sợ Thang gia, sợ Phó tổng bí thư của Quốc vụ viện à?
- Cha nói đúng.
Tề Nhạc Minh dường như đã ngộ ra.
- Được rồi, con hiểu là tốt rồi. Cho nên, mặc kệ phía sau Giang Khương có người nào, tra ra được thì cứ tra. Chỉ là phải cẩn thận một chút. Nếu phía sau hắn không có người, như vậy chúng ta sẽ xuống tay. Chỗ tốt hiển nhiên là không thể để lọt vào tay người khác. Còn nếu có người, cha thật ra cũng muốn nhìn xem đó là người nào mà lá gan lại lớn đến như vậy, ngay cả tổ bảy người cũng có người hỗ trợ.
Nói đến đây, Tề Lãng liền nở nụ cười.
Ngày 13 tháng 12, lúc này trời đang mưa.
Từ Thanh Linh ngồi cạnh cửa sổ, nhìn mưa rơi bên ngoài, ánh mắt dường như không có tiêu cự.
Chuyện Vân Giang Thần Báo ngẫm lại cũng không nghiêm trọng như cô đã nghĩ, chẳng khác nào một trận mưa lớn rồi tan đi. Đến nhanh đi cũng nhanh, không hề có tiếng động.
Mặc dù Giang Khương đã an ủi, nhưng cô vẫn có chút lo lắng. Dù sao chuyện hôm đó cũng làm cho cô kinh hãi không nhỏ, nhưng hai ngày sau, hai phóng viên bị Giang Khương hù dọa cũng không xuất hiện nữa. Cô cố tình đọc báo trong suốt hai ngày qua, nhưng cũng không phát hiện bất cứ tin tức nào có liên quan. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng rồi lại cảm thấy có chút mất mát. Bốn năm rồi, cô vốn tưởng rằng cô đã quên. Cô cho rằng sau này mình sẽ không còn gặp lại hắn nữa, nhưng rồi hắn lại lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước mặt cô.
Mang cặp mắt kính đen, tưởng rằng có thể che khuất được cặp lông mày thẳng tắp, tưởng rằng sẽ không ai nhận ra?
Không biết từ khi nào, một bàn tay trắng nõn đang quơ quơ trước cặp mắt đang mơ màng, cho đến khi bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai một chút, Từ Thanh Linh mới giật mình tỉnh lại, quay đầu nhìn gương mặt bạn cùng phòng đang trêu tức mình, mặt đỏ bừng lên.
- Chậc chậc, yêu rồi. Đại mỹ nữ của chúng ta yêu rồi.
Nhìn gương mặt ửng đỏ, còn có chút hối hoảng vì xấu hổ của Từ Thanh Linh, ý cười trên gương mặt bạn cùng phòng lại càng đậm:
- Thế nào? Bị tớ nói trúng rồi phải không?
- Nói ai vậy? Cậu đang nói ai vậy?
Từ Thanh Linh xấu hổ phóng đến cô bạn cùng phòng.
- Haha, dù sao không phải nói tớ. Còn nói ai, tự người đó biết. Hahah, buông ra, buông ra.