Binh Vương Thần Bí

Chương 216




- Lần đầu tiên tôi nghe thấy một Ủy ban bảo vệ văn hóa cổ lại có quyền lực lớn đến như vậy.   

Giang Khương nhìn vẻ mặt đắc ý của Lê Bạch chậm rãi cười lạnh nói:   

- Xem ra cấp bậc của cái Ủy ban này khá cao đấy nhỉ!   

- Đương nhiên... Ủy ban trực thuộc trung ương, có quyền giám sát tất cả các di sản văn hóa cổ. Cho dù là Quốc vụ viện, ngoại trừ mấy vị đứng đầu, chẳng ai có tư cách nhúng tay vào chuyện của Ủy ban chúng tôi...   

Lê Bạch vừa tự đắc nói, vừa liếc nhìn Phan Hiểu Hiểu bên cạnh, ý tứ rất rõ ràng. Cha cô là Tham mưu trưởng quân khu, nhưng Ủy ban chúng tôi cũng không nhỏ, tôi là ủy viên đấy, hờ hờ, cấp bậc này... vẻ vang này...   

Nghe thấy câu này, Giang Khương nhíu chặt mày. Hắn vốn đi Cố Cung dạo chơi, lại có thêm người đẹp bầu bạn, sung sướng đến mức không thể sướng hơn được nữa, thế mà lại đụng phải chuyện này. Có điều dĩ nhiên hắn cũng không có thói quen để người ta bắt nạt. Mình có vốn không lấy ra xài còn để cho người ta bắt nạt, thế chẳng phải ngốc sao?   

Giang Khương sờ sờ mũi, đưa tay móc điện thoại trong cái cười lạnh đắc ý của Lê Bạch. Hắn bấm số Trưởng phòng Dương.   

- Hì hì...   

Lê Bạch thấy Giang Khương lấy điện thoại ra bắt đầu gọi điện thoại thì càng cười đắc ý. Cái tên trước mặt này nghe khẩu âm đã biết không phải người Bắc Kinh, hơn nữa trang phục trông cũng chẳng giống người có tiền, vậy mà giờ còn lấy điện thoại ra giả vờ ghê gớm... Thế thì mình cũng muốn xem thử, hắn ghê gớm thế nào.   

- Trưởng phòng Dương... Tôi đang ở Cố Cung, giờ đang có một người của Ủy viên giám sát và bảo vệ văn vật cổ gì đó muốn giữ tôi lại phối hợp điều tra...   

Giang Khương trực tiếp nói.   

Đầu bên kia Trưởng phòng Dương thoáng sửng sốt, rõ ràng trong lời nói mang theo chút kinh ngạc, nói:   

- Sao cậu lại đụng phải người của bọn họ?  

Giang Khương nghe thấy cũng là cả kinh. Ủy ban gì đó này quả thật ghê gớm, ngay cả Trưởng phòng Dương hình như cũng biết cái Ủy ban này. Hắn lập tức cười cười nói:   

- Cố Cung có một tác phẩm có vấn đề, tôi thấy vậy liền nhắc nhở họ... sau đó...   

- Ồ... Vậy được, không sao. Để tôi gọi điện cho họ...   

Trưởng phòng Dương nghe thấy Giang Khương nói vậy dường như thở phào nhẹ nhỏm. Sau đó ông cười nói.   

Nghe thấy bên kia cắt điện thoại, Giang Khương cũng thở phào nhẹ nhỏm theo. Trưởng phòng Dương này là con trai Dương lão, quả nhiên tiếp xúc với khá nhiều thứ, quyền lực cũng tương đối lớn. Nếu không với ngữ khí của đối phương, nếu Trưởng phòng Dương không xử lý được thì mình rắc rối rồi.   

- Sao? Gọi điện thoại xong rồi à? Đi với tôi được rồi chứ!   

Lê Bạch như cười như không nhìn Giang Khương, trong mắt còn có ý trào phúng.   

Giang Khương cười nhún vai, sau đó gật đầu với Phan Hiểu Hiểu nói:   

- Hiểu Hiểu... Đừng nóng, chúng ta ngồi thêm một lát...   

Phan Hiểu Hiểu sau khi nghe thấy Giang Khương nói vậy, nhìn thấy ý cười thoải mái tren gương mặt hắn thì hơi sửng ra, sau đó cũng thở phào nhẹ nhỏm, mìm cười quay trở lại, cùng Giang Khương ngồi xuống ghế.   

- Viện trưởng viện bảo tàng Thang... ông không tiếc nước trà chứ?   

Giang Khương mỉm cười nhìn Viện trưởng viện bảo tàng Thang ngồi một bên nói.   

- A... Làm gì có, làm gì có...   

Viện trưởng viện bảo tàng Thang thấy Giang Khương đột nhiên bình tĩnh trở lại thì hơi sửng ra, sau đó vội vàng châm nước cho hai người.   

Còn Lê Bạch thì lúc này cũng sửng sở nhìn vẻ mặt mỉm cười thoải mái của Giang Khương, trong mắt gã hiện lên tia kinh ngạc, có điều ngay lập tức gã lại cười lạnh nói:   

- Được... Anh cứ giả vờ đi, tôi xem thử ban nãy anh gọi điện nhờ vả ai? Nếu anh tìm được mấy ông lớn của Quốc vụ viện, vậy thì tôi cũng phục anh!   

Phan Hiểu Hiểu ngồi bên cũng khá tò mò. Cô tương đối hiểu hoàn cảnh Giang Khương. Lần đầu tiên gặp Giang Khương cô đã biết hắn có qua lại với vị Phó tỉnh trưởng kia. Có điều ở Bắc Kinh chắc cũng không quá mối quan hệ nào đặc biệt, có điều... Cô nhợt nhớ ra hôm nay đã đón Giang Khương ở bên đó, lúc này trong lòng không cũng không khỏi bắt đầu suy đoán. Giang Khương bình tĩnh như vậy, rốt cuộc giờ Giang Khương đang làm gì ở Bắc Kinh, chủ nhân căn biệt thự kia rốt cuộc là ai?   

Có điều dường như Lê Bạch hình như không định cho Giang Khương quá nhiều thời gian. Gã đi đến cạnh bàn, cầm điện thoại trên bàn lên, ấn hai phím, sau đó nói:   

- Phòng cảnh vệ cử hai người đến đây...   

Sau khi dứt lời, gã cười lạnh nhìn Giang Khương. Chỉ cần đợi người của Phòng cảnh vệ đến, sau đó đem thằng nhãi này đi, xem hắn còn giả vờ được nữa không!   

Hiệu suất làm việc của Phòng cảnh vệ Cố Cung khá cao. Hai người mặc đồng phục cảnh vệ nhanh chóng xuất hiện trước cửa văn phòng. Lê Bạch khẽ cười nhìn Giang Khương nói:   

- Được rồi... Đi thôi. Ngoan ngoãn đi cùng chúng tôi một chuyến, chỉ cần điều tra xong anh không có vấn đề gì thì anh có thể đi.   

Giang Khương bưng ly trà trong tay lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó quay đầu nhìn về phía Lê Bạch, cười nhạt nói:   

- Anh vội cái gì?   

- Thế nào, anh còn làm bộ à?   

Lê Bạch nghe Giang Khương nói vậy liền lạnh giọng cười nói:   

- Ủy ban chúng tôi muốn điều tra ai, thật sự chẳng mấy người có thể ngăn cản được... Anh ngoan ngoãn đi theo đi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí!   

Phan Hiểu Hiểu thấy Lê Bạch bắt đầu lớn tiếng thì hơi lo lắng. Cố Cung này, người bình thường không dám làm loạn ở đây. Hơn nữa cái tên đáng ghét trước mặt rõ ràng lai lịch không nhỏ. Nếu Giang Khương thật sự căng với đối phương, e là phải chịu thiệt mất.   

Nghĩ vậy, Phan Hiểu Hiểu đang định nói Giang Khương phối hợp một chút với đối phương trong khi mình đi nghĩ cách, nhưng cô lại thấy Giang Khương cười nhạt nói:   

- Anh gấp cái gì? Đừng tưởng con bài Uy ban này của anh lớn là có thể làm gì tôi thì làm!   

Nói xong, giọng Giang Khương lại lạnh lẽo cất lên:   

- Có điều, tôi cũng nói anh biết, nếu tôi không muốn, trên đời này người thật sự có thể miễn cưỡng được tôi không nhiều đâu!   

- A... Tên nhà quê anh cũng ngang ngạnh lắm... Hôm nay tôi cứ muốn miễn cưỡng anh đấy, anh làm được gì nào?   

Sau khi Lê Bạch sửng sốt một lúc, không nhịn được giễu cợt cười lạnh, sau đó gã định lên tiếng nói với cảnh vệ bên cạnh thì đột nhiên điện thoại di động của gã vang lên.   

Lê Bạch hơi cau mày, đang định bảo cảnh vệ đưa Giang Khương đi trước rồi tính sau.   

Có điều lúc này Giang Khương cười cười nói:   

- Nếu tôi là anh, tôi sẽ nghe điện thoại trước!   

Lê Bạch thấy Giang Khương khẽ cười nói vậy thì mặt trắng bệch giận dữ. Nhưng khi gã nhìn thấy nụ cười trào phúng trên mặt Giang Khương, trong lòng khẽ giật mình, thầm nghĩ:   

- Chẳng lẽ?   

Gã lập tức hung hăng trừng mắt với Giang Khương, sau đó liền đưa tay ra cầm điện thoại, sau khi nhìn dãy số một chút thì sắc mặt lập tức trầm xuống.   

Mấy người này đều đang nhìn Lê Bạch. Họ vừa thấy sắc mặt Lê Bạch lập tức trầm xuống thì tim đều đập mạnh, chẳng lẽ...   

Lê Bạch xoay người đi ra ngoài cửa, sau khi nói vài câu qua điện thoại, gã liền xanh mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Giang Khương, nhưng không nói lời nào chỉ vẫy tay với hai cảnh vệ. Sau khi gã đỏ mặt hừ lạnh một tiếng trong ánh mắt như cười như không của Giang Khương thì bước nhanh ra ngoài.