Binh Vương Thần Bí

Chương 203




Đối mặt với ông cụ này, Phó Tỉnh trưởng La cũng không dám khinh thường. Sau khi ông cùng Giang Khương mỉm cười cảm ơn rồi mới tiện tay cầm ly trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm.   

Qua tầng khói mờ mờ của nước trà, Giang Khương nhìn thấy một thanh niên chậm rãi bước ra từ sau rèm cửa sổ.  

Đối phương còn rất trẻ, bộ dạng chỉ mới hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, đương nhiên là lớn hơn Giang Khương...   

Giang Khương nhìn thấy ánh mắt sắc bén lơ đãng của thanh niên kia, thấy anh ta nhẹ nhàng đứng sang một bên, hắn bèn mỉm cười với anh ta.   

Dường như người thanh niên kia cảm nhận được sự thân cận trong ánh mắt của Giang Khương, khuôn mặt vốn lạnh lùng của anh ta thoáng thả lỏng một chút, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt vốn rất cảnh giác dường như cũng giảm đi một chút khiến Giang Khương cảm thấy dường như anh ta đang đáp lại hắn.   

Lúc này, một người đàn ông trung niên chậm rãi từ trên lầu đi xuống, ánh mắt mang theo chút uy nghiêm nhè nhẹ chậm rãi dừng trên người vị khách xa lạ duy nhất trong phòng khách.   

Khóe miệng Giang Khương khẽ nở nụ cười, theo Phó Tỉnh trưởng La chậm rãi đứng dậy.   

- Anh Vân Dương...   

Phó Tỉnh trưởng La nhìn thấy người đàn ông trung niên từ trên lầu đi xuống liền nở nụ cười thân thiết lại có chút cung kính.   

- Ngồi đi ngồi đi... anh Lợi Dân đến chỗ tôi còn khách sáo cái gì... Ngồi đi ngồi đi...   

Cuối cùng người đàn ông trung niên cũng nở nụ cười, mỉm cười gật đầu nói với Phó Tỉnh trưởng La.   

- Anh Vân Dương... Vị này là Giang Khương... bác sĩ Giang...   

Sau khi ngôi xuống, Phó tỉnh trưởng La khách sáo giới thiệu với Trưởng phòng Dương.   

- Xin chào ngài, Trưởng phòng Dương...   

Giang Khương hơi cúi người, gật đầu chào Trưởng phòng Dương.   

- Xin chào bác sĩ Giang...   

Nhìn Giang Khương không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, cử chỉ tự nhiên thoải mái, ánh mắt Trưởng phòng Dương hơi lóe lên, sau đó hài lòng gật đầu, mỉm cười nói:   

- Bác sĩ Giang còn trẻ hơn trong tưởng tượng của tôi!   

Giang Khương lãnh đạm cười nói:   

- Rất nhiều người đều nói như vậy...   

Trưởng phòng Dương nghe Giang Khương nói vậy hơi sửng sốt, sau đó ông ngửa đầu cười phá lên.   

Lúc này Phó tỉnh trưởng La hơi bất an, mình đã giới thiệu với Giang Khương bối cảnh của vị Trưởng phòng Dương này rồi. Sao thằng nhãi này còn không lễ phép như vậy chứ. Có điều ông thấy trong giọng cười của Trưởng phòng Dương không hề có gì là tức giận, lúc này ông mới thoáng yên lòng.   

Một lúc lâu sau lúc, Trưởng phòng Dương mới dừng cười. Sau đó ông mỉm cười nhìn Giang Khương, nói:   

- Tốt... bác sĩ Giang, giờ tôi tin tưởng cậu hơn một chút rồi đấy...   

Trưởng phòng Dương vừa nói câu này, Phó tỉnh trưởng La ngồi bên cạnh mới âm thầm thở phào nhẹ nhỏm. Giang Khương cũng là mỉm cười, nói:   

- Tôi nghĩ tôi sẽ không để Trưởng phòng Dương phải thất vọng đâu!   

- Được.. Anh Lợi Dân ngồi đây một lát nhé... Tôi mời bác sĩ Giang vào trong ngồi một lát...   

Trưởng phòng Dương nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của Giang Khương, trong mắt khẽ lóe lên một tia khác lạ, sau đó ông đứng dậy cười gật đầu nói với Phó tỉnh trưởng La.   

- Được...   

Phó tỉnh trưởng La gật đầu, sau đó ông nhìn về phía Giang Khương gật đầu nói:   

- Giang Khương, tất cả đều nhờ vào cậu!   

- Tỉnh trưởng yên tâm...   

Sau khi Giang Khương bảo Phó tỉnh trưởng La yên tâm xong thì liền đi theo Trưởng phòng Dương lên lầu.   

Lúc này người thanh niên luôn đứng một bên kia cũng đi theo sau Giang Khương, theo hai người lên lầu.   

Lúc này Trưởng phòng Dương đi trước quay đầu lại nhìn, nhìn thấy thanh niên kia đi lên cuối cùng, bước chân hơi khựng lại một chút, trong mắt ông lóe lên tia nghi hoặc.   

Tuy nhiên, thấy tia kiên trì trong mắt người thanh niên kia, Trưởng phòng Dương khẽ nhíu mày quay đầu lại, chậm rãi đi lên lầu.   

Đối mặt với tình huống này, Giang Khương làm như không thấy động tác của Trưởng phòng Dương. Hắn cũng làm như không chú ý đến người thanh niên đi theo sau lưng mình.   

- Đến đây... mời ngồi...   

Trưởng phòng Dương đưa Giang Khương vào ngồi trong một phòng khách nhỏ, sau đó nhìn chàng thanh niên đang lẳng lặng đứng một góc tự coi mình như không khí kia. Sau đó ông nhìn Giang Khương, chậm rãi nói:   

- Anh Lợi Dân là bạn thân của tôi, cho nên có rất nhiều việc tôi cũng không giấu gì anh ấy. Có điều anh ấy đã mời cậu đến, chắc bác sĩ Giang cũng đã biết được một chút tình hình!   

- Đúng vậy... Tỉnh trưởng đã giới thiệu sơ với tôi về tình hình của Trưởng phòng Dương...   

Lúc này Giang Khương cũng nghiêm túc, gật đầu nói.   

- Nếu bác sĩ Giang đã biết... xem ra cũng tương đối nắm chắc?   

Lúc nói lời này, đôi mắt Trưởng phòng Dương chợt lóe lên một tia mong chờ. Tuy ông đã xác nhận được vài chuyện từ chỗ Phó tỉnh trưởng La, nhưng ông vẫn mang theo thái độ hơi nghi ngờ. Ông vẫn muốn nghe xem Giang Khương nói như thế nào.   

Dĩ nhiên Giang Khương hiểu rõ ý của Trưởng phòng Dương. Ban hãy hắn đã quan sát vị Trưởng phòng Dương này. Sắc mặt của Trưởng phòng Dương tuy hơi thiếu huyết sắc, nhưng tinh thần khá tốt, giọng nói hào sảng, dưới cằm có râu lờ mờ, điều này chứng tỏ chân dương chưa bị tổn hại. Chỉ cần chân dương chưa bị tổn hại, không bị hoạn, thông thường mà nói, cho dù vì nguyên nhân gì vẫn sẽ có cách.   

Hắn lập tức liền mỉm cười nói:   

- Trước khi gặp bệnh nhân, tôi không thể nói chắc là có nắm chắc hay không, nhưng... Thông thường mà nói, sẽ không có vấn đề gì quá lớn...   

- Tốt... vậy thì tốt quá, tất cả đều nhờ vào bác sĩ Giang rồi...   

Trưởng phòng Dương thấy Giang Khương đối mặt với mình và vẫn có thể tự tin như vậy, trong mắt ông lập tức lộ ra tia hưng phấn. Nếu bác sĩ Tiểu Giang này thật sự giỏi như vậy, vậy thì lần này mình có chút hy vọng rồi.  

- Xin Trưởng phòng Dương yên tâm... Tôi sẽ cố gắng hết sức!   

Giang Khương cười cười, sau đó nói:   

- Có điều tôi cần phải kiểm tra kỹ một chút...   

- Ồ... được được, ở đây tôi có bệnh án khám bệnh, để tôi lấy cho bác sĩ Giang xem...   

Trưởng phòng Dương đang định đứng dậy lấy đồ thì bị Giang Khương đưa tay lên cản.   

Giang Khương mỉm cười lắc đầu nói:   

- Không cần... Trưởng phòng Dương, tôi chữa bệnh cho ngài dùng Trung y, Trung y chúng tôi không cần những bệnh án khám bệnh đó...   

- Không cần?   

Trên mặt Trưởng phòng Dương thoáng lộ vẻ ngạc nhiên. Mấy năm nay ông đi khám không biết bao nhiêu bác sĩ. Mấy bác sĩ Trung y ít nhất cũng trên sáu bảy người, nhưng trước nay không có ai là không thèm xem bệnh án khám bệnh cả. Sao vị bác sĩ Tiểu Giang này ngay cả một cái liếc mắt cũng chẳng thèm nhìn...   

Có thể tự tin đến thế sao?   

Nghĩ tới đây, trong lòng Trưởng phòng Dương càng vui mừng hơn. Cuối cùng thì cũng gặp được một bác sĩ khác biệt rồi. Mong là hắn thật sự có bản lĩnh.   

- Được... Vậy phiền bác sĩ Giang rồi...   

Trưởng phòng Dương lập tức đưa tay đặt lên chiếc gối bắt mạch bên cạnh.   

Giang Khương cũng cười nhạt, nhẹ nhàng đưa tay đặt lên mạch cổ tay của Trưởng phòng Dương, vừa bắt đầu hỏi thăm tình hình.   

- Trưởng phòng Dương năm nay bao nhiêu tuổi...   

- Năm mươi ba...   

- Xảy ra tình trạng này khoảng bao lâu rồi?   

- ...   

Giang Khương hỏi cầu này nhưng một hồi lâu không thấy Trưởng phòng Dương trả lời. Hắn lập tức ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn Trưởng phòng Dương.   

Hắn thấy lúc này vẻ mặt Trưởng phòng Dương rất bất đắc dĩ, dường như còn mang chút bi ai.