Binh Vương Thần Bí

Chương 199




Lão Chu vốn thấy Giang công tử dường như có quen biết với vị tiểu thư kia, trong lòng vui lên, tưởng rằng việc này đã có chuyển biến tốt.   

Nên biết rằng, trong Tứ Cửu thành này, đám thiếu gia kia không phải là thứ có thể chạm vào. Tiểu dân chúng gặp họ, nếu đối phương mất hứng, chính là không chết cũng tàn phế. Chỉ sợ cả đời sau này cũng không có kết quả tốt.   

Ai ngờ tình huống lúc này dường như cũng không phải tốt lắm. Nhìn gương mặt của cô gái kia, lão Chu cảm thấy tâm như lạnh lại nửa phần.   

Với kinh nghiệm hơn mười năm của lão Chu, vừa nhìn là biết vị Giang công tử này đã bội tình bạc nghĩa cô gái. Nếu không, tại sao nụ cười của cô gái lại trở nên âm hiểm như vậy?   

Lão Chu đau khổ lui về sau nửa bước, nhìn Giang Khương, trong lòng thầm mang hy vọng cuối cùng, hy vọng hắn có thể dùng gương mặt tiểu bạch kiểm của mình để đối phó với vị đại tiểu thư đó. Tính mạng của lão Chu tôi đều nằm trong tay của cậu.   

Đáng thương cho lão Chu đang âm thầm cầu khẩn, hy vọng công phu tán gái của Giang Khương cao, có thể nghịch chuyển được càn khôn.   

- A, đã lâu không gặp, ha ha, đã lâu không gặp.   

Thấy bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Phan Hiểu Hiểu, Giang Khương nhịn không được mà bắt đầu chột dạ. Hắn thật sự không nhớ nổi đã đắc tội với cô từ lúc nào. Rõ ràng hắn là ân nhân cứu mạng của cô, tại sao lại giống như lừa trinh tiết của cô vậy?   

Lúc trước cô ngủ không nhà hắn cả đêm. Tiền trọ còn chưa trả, hơn nữa ân cứu mạng còn đó, cũng không thể nghiến răng nghiến lợi với hắn như thế. Nghĩ đến đây, ý cười trên gương mặt Giang Khương càng đậm. Nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp của Phan Hiểu Hiểu, trong lòng thầm than, cô gái này rất xinh.   

Nhìn dung mạo tinh xảo, Giang Khương nhịn không được mà nheo mắt nhìn xuống nơi nào đó.   

- Lớn quá…   

Nhìn bộ ngực cao ngất phập phồng dưới làn áo lông màu vàng, Giang Khương thì thào.   

Lúc này, Phan Hiểu Hiểu cũng vừa đi đến trước mặt Giang Khương, nghe tiếng Giang Khương thì thảo như vậy, không khỏi sửng sốt, sau đó từ ánh mắt của người nào đó nhìn xuống ngực của mình, lập tức gương mặt ửng đỏ, từ đắc ý chuyển thành nổi giận.   

- Giang Khương, anh…anh là tên háo sắc.   

Phan Hiểu Hiểu hét lớn một tiếng, đánh tới Giang Khương.   

Lão Chu đằng sau nhìn thấy liền há hốc mồm. Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tuy tục ngữ có nói càng đánh càng yêu, nhưng yêu quá như thế này thì là sao?   

Gã thanh niên mở to mắt nhìn Phan Hiểu Hiểu quyền đấm cước đá Giang Khương, gương mặt tràn đầy kinh ngạc, sau đó nở nụ cười quái dị.   

Vừa cười vừa lắc đầu:   

- Chậc chậc, chị, sao chị không giữ được phong độ như ngày xưa vậy? Người này là ai?   

Nghe tiếng em trai hỏi, sắc mặt Phan Hiểu Hiểu lại càng đỏ hơn, ra tay càng thêm tàn nhẫn.   

Ban đầu Giang Khương để im, mặc cho cô đánh. Ai biết được cô gái này ra tay rất nặng, đá loạn chung quanh. Mắt thấy khó mà giữ được, hai tay đang bảo vệ gương mặt đẹp trai của mình liền giang ra, ôm chặt Phan Hiểu Hiểu vào lòng.   

Đồng thời dùng hai chân kẹp chặt bàn chân đang đá tới của Phan Hiểu Hiểu.   

- A!   

Phan Hiểu Hiểu bị Giang Khương ôm vào lòng, lại càng tức giận, bắt đầu giãy dụa.   

Cảm giác được bộ ngực vĩ đại đang cọ xát vào ngực của mình, mặc dù vẫn còn cách hai lớp quần áo, nhưng mặt Giang Khương cũng đỏ lên, vội vàng nói:   

- Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích.   

Nhìn gương mặt xấu hổ của Giang Khương, Phan Hiểu Hiểu cũng ý thức được sự không ổn, gương mặt cứng đờ, sau đó nghiến răng dùng tay che trước ngực, thấp giọng nói với Giang Khương:   

- Buông tay.   

- Buông tay thì được, nhưng cô không được đá tôi nữa.   

Giang Khương nhìn Phan Hiểu Hiểu đang đỏ bừng mặt, vội vàng thấp giọng nói.   

- Được, anh buông ra đi.   

Mơ hồ nghe được tiếng cười của gã thanh niên đằng sau, ngay cả hai mắt Phan Hiểu Hiểu cũng đỏ, oán hận nhìn chằm chằm Giang Khương.   

- A!   

Vừa mới buông tay, Giang Khương đột nhiên cảm thấy mình đã phạm sai lầm. Bởi vì Phan Hiểu Hiểu không có đá hắn, nhưng lại dùng gót giày dẫm vào mu bàn chân của hắn một cái.   

Nhìn Giang Khương nhe răng vì đau, Phan Hiểu Hiểu đắc ý hừ một tiếng, sau đó xoay người sang chỗ khác, hung hăng trừng mắt nhìn gã thanh niên, lạnh giọng nói:   

- Phan Nghị.   

- Ơ!   

Bị Phan Hiểu Hiểu trừng mắt, gã thanh niên tên Phan Nghị rụt cổ lại, dò hỏi:   

- Chị…chị quen với anh ta à?   

- Quen, có gì không?   

Phan Hiểu Hiểu lạnh lùng nói.   

- Ơ, không có gì, không có gì.   

Phan Nghị vội vàng lắc đầu, rồi lại len lén nhìn Giang Khương, ánh mắt có chút tò mò, thậm chí còn giơ ngón tay cái. Nói thật, cậu bội phục người này lắm. Đây là lần đầu tiên có người có dũng khí nhìn thẳng vào ngực của chị cậu như thế.   

Những lần trước, người nào có dũng khí nhìn ngực của chị cậu, liền bị chị cậu đánh cho mặt mày nở hoa, xám xịt bỏ chạy, nhưng người này lại chẳng những nhìn, mà còn nhìn ngay trước mặt chị cậu, nhìn một cách mê đắm, kết quả chị cậu lại không đánh người ta bao nhiêu.   

Phan Nghị khó tin nhìn Giang Khương, rồi lại nhìn chị của mình, đột nhiên cảm thấy hôm nay xe của mình bị đụng không công rồi.   

Nhìn tên tiểu tử Phan Nghị giơ ngón tay cái bội phục với mình, Giang Khương không khỏi cảm thấy xấu hổ. Hắn từ trước đến giờ chưa từng dựa vào mặt để kiếm cơm. Hôm nay đúng là phải dựa vào mặt để kiếm cơm rồi, hơn nữa còn là cơm chùa.   

Nhưng Giang Khương nhìn chiếc xe, vẫn quyết định miễn cưỡng ăn bữa cơm chùa này. Nếu không, hắn thật sự không đền nổi phí sửa chữa cho chiếc xe Land Rover kia.   

Mặc kệ Giang Khương suy nghĩ như thế nào, lão Chu ở đằng sau hắn liền thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt vui mừng, giống như nhận định rằng vị Giang công tử này ăn chắc bữa cơm chùa đó rồi.