Binh Vương Thần Bí

Chương 198




Tay nghề của đầu bếp văn phòng tỉnh Sở Nam quả nhiên không tệ, ngay cả Giang Khương ăn cũng khen không dứt miệng. Khó trách Phó tỉnh trưởng La lại phân phó Chủ nhiệm Ký chuẩn bị bữa ăn.   

- Giang Khương, không tệ chứ?   

Phó tỉnh trưởng La mỉm cười, nói:   

- Đầu bếp ở đây là đầu bếp Trương rất nổi tiếng của tỉnh Sở Nam. Năm đó, tỉnh trưởng Dương đến thủ đô, chung quy vẫn nhớ món ăn của đầu bếp Trương, vì thế đã điều ông ấy đến đây. Ấy vậy mà đã mười lăm, mười sáu năm rồi. Kỹ thuật của ông ấy càng lúc càng cao.   

- Tỉnh trưởng Dương?   

Nghe được cái tên này, Giang Khương cả kinh, giọng nói thấp hơn vài phần:   

- Chẳng lẽ là vị kia?   

- Đúng, chính là người đó.   

Phó tỉnh trưởng La mỉm cười gật đầu, sau đó cũng thấp giọng nói:   

- Năm đó tôi từng đi theo Tỉnh trưởng Dương, cho nên cũng khá quen thuộc với Trưởng phòng Dương Nghi Dũng. Lần này chủ yếu là đến giúp Trưởng phòng Dương.   

Mặc dù Phó tỉnh trưởng La không nói rõ, nhưng Giang Khương nghe liền hiểu. Trưởng phòng Dương chính là con trai của Tỉnh trưởng Dương. Tỉnh trưởng Dương năm đó bây giờ đã là một trong những lãnh đạo trung tâm của Hoa Hạ. Nếu người này nguyện ý nói một câu, để Phó tỉnh trưởng La thăng lên chức Phó tỉnh trưởng thường vụ cũng chẳng có gì là khó.   

Lập tức Giang Khương liền gật đầu, trong lòng có chút hưng phấn. Tỉnh trưởng Dương, không, bây giờ phải gọi ông ấy là Tổng bí thư sao? Nếu như có thể tạo được quan hệ với nhân vật trung tâm như thế này, muốn điều tra chuyện trước kia cũng không còn là vấn đề khó khăn nữa, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.   

Nếu hắn được nhân vật đó coi trọng, cho dù thân phận hắn bại lộ, đối phương cũng không dám động đến hắn.   

Phó tỉnh trưởng La thấy Giang Khương không hề sợ hãi, trong lòng cũng thầm khen. Giang Khương quả nhiên là người trầm ổn. Việc này giao cho hắn xem ra cũng yên tâm. Cho dù không chữa được cũng chẳng để lại ảnh hưởng gì.   

Sau khi ăn cơm xong, Phó tỉnh trưởng La liền dặn dò Giang Khương cứ yên tâm nghỉ ngơi. Nếu muốn đi đâu chơi thì đi, còn mình thì đem thư ký Lý ra ngoài.   

Giang Khương tất nhiên là hiểu được Phó tỉnh trưởng La muốn đi đâu. Hắn liền đi ngủ, thoáng một cái đã ngủ đến 2h, liền bắt chuyện với Chủ nhiệm Kỷ, nói muốn ra ngoài chơi.   

Chủ nhiệm Kỷ cũng tương đối nhiệt tình, biết Giang Khương muốn ra ngoài chơi, liền sắp xếp xe cho Giang Khương, yêu cầu tài xế chở Giang Khương đi dạo xung quanh.   

Đối với sự an bài của Chủ nhiệm Kỷ, Giang Khương tất nhiên là không từ chối. Bắc Kinh không nhỏ, hắn lại không quen thuộc. Có xe đưa đi là tốt quá rồi.   

- Giang công tử, lần đầu tiên cậu đến Bắc Kinh sao?   

Tài xế của văn phòng đồn trú tỉnh Sở Nam tên lão Chu, năm nay khoảng năm chục tuổi.   

Giang Khương cười nói:   

- Vâng, vì là lần đầu tiên đến, cho nên định đi dạo qua một chút.   

- Ồ, thật là lần đầu tiên đến sao? Vậy thì sẽ có nhiều chỗ để tham quan lắm. Nếu không để tôi chở cậu đi xem. Bây giờ là buổi chiều, có thể đến phố Trường An một chút.   

Lão Chu quay sang nhìn Giang Khương, dò hỏi.   

- Vâng, chú cứ chở cháu đi đâu cũng được.   

Nhìn những tòa nhà chọc trời, Giang Khương không khỏi có chút hứng thú. Hắn không bao giờ thích những đô thị quá lớn, nhưng nếu đã đến thì cũng nên tham quan một chút.   

Hắn dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Trước khi hắn đến đã có xem qua bản đồ của Bắc Kinh. Nơi này còn cách phố Trường An một khoảng cách, với giao thông dày đặc của Bắc Kinh, mất gần một tiếng mới đến được.  

Kỹ thuật lái xe của lão Chu không tệ lắm. Giang Khương ngồi trên xe, dần dần có chút mơ màng.   

Trong lúc mơ màng, đột nhiên cảm giác thân xe bị chấn động, sau đó ngừng lại. Giang Khương cau mày, mở mắt ra.   

Chỉ thấy lão Chu đẩy cửa bước nhanh xuống xe.   

Giang Khương ngồi ngay ngắn lại, khẽ cau mày nhìn bên ngoài, liền phát hiện dường như đã xảy ra vấn đề. Một chiếc xe bên phải hình như đã đụng đầu vào chiếc xe của hắn, nhưng dường như cũng không đụng mạnh lắm.   

Hơn nữa, nhìn tình huống cũng không giống như phía hắn gây ra lỗi. Giang Khương liền tựa lưng lại vào ghế, hơi nhắm mắt, chờ lão Chu xử lý xong mọi việc.   

Nhưng khi Giang Khương vừa mới nhắm mắt, đột nhiên nghe được bên ngoài ầm ĩ, thậm chí còn nghe được tiếng lão Chu xin lỗi rối rít.   

- Sao?   

Giang Khương nhướng mày, sau đó ngồi thẳng dậy. Đây rõ ràng không phải là trách nhiệm của xe hắn, tại sao lại náo thành như vậy?   

Lập tức đưa mắt nhìn lại, thấy lão Chu đang cùng một người thanh niên đứng trước xe. Người thanh niên đó đột nhiên huy quyền đánh lão Chu.   

Mà lão Chu dường như không dám đánh lại, bị đối phương đánh trúng vào mặt, lại còn phải ôm mặt, rối rít xin lỗi.   

Giang Khương cau mày. Tên tiểu tử này đã sai còn đánh người, không phải quá đáng lắm sao?   

Giang Khương hiển nhiên là không có khả năng ngồi im trên xe, vội vàng đẩy cửa bước xuống xe.   

Lúc này hắn mới nhìn rõ được đối phương. Đó là một gã thanh niên khá đẹp trai, nhưng gương mặt tràn đầy hung hãn, vẫn không buông tha cho lão Chu đang cuống quýt xin lỗi.   

Giang Khương nhìn tình huống trước mặt, trong lòng đã có phỏng đoán. Nói về trách nhiệm, tuyệt đối phải là trách nhiệm của đối phương, không hề liên quan đến lão Chu. Nhưng nhìn vào chỗ hai xe chạm nhau, rồi nhìn biển số của đối phương, hắn liền cau mày.   

- Bảng số xe chữ V?   

Giang Khương rốt cuộc cũng biết tại sao lão Chu bị đánh cũng không đánh lại, lại còn cuống quýt xin lỗi.   

- Mắt của ông bị mù à? Không thấy xe của tôi sao? Còn dám đụng chiếc xe mới mua của lão tử? Mẹ kiếp.   

Gã thanh niên đánh cho cơ thể lão Chu run lên, lui về phía sau, lại tiếp tục huy quyền đánh tiếp.   

Thấy gã thanh niên ngang ngược như vậy, Giang Khương bước lên, dùng tay nắm lấy cổ tay đối phương, trầm giọng nói:   

- Vị huynh đệ này, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng đánh người ta chứ.   

Gã thanh niên bị người ta nắm lấy cổ tay, cố dùng sức vung ra, nhưng phát hiện tay đối phương giống như kềm sắt, xiết chặt cổ tay của mình, muốn động cũng không động được.   

Hai mắt trừng lên, nhấc chân đá vào Giang Khương.   

- Người có luyện võ à?   

Nhìn khí thế của đối phương, ánh mắt Giang Khương có chút ngưng trọng, nhưng không né tránh, nhẹ nhàng nhấc chân, khiến cho bàn chân của đối phương đá vào bắp chân của hắn, dễ dàng đánh tan lực đạo của đối phương.   

Sau khi hóa giải một cước của đối phương, Giang Khương nhẹ nhàng buông cổ tay đối phương ra, sau đó chậm rãi lui về phía sau, lãnh đạm nói:   

- Xin lỗi ông anh, có chuyện gì thì cứ nói, không cần phải động thủ. Mặc kệ là trách nhiệm của ai, chúng ta có thể nói chuyện với nhau.   

- Nói? Nói cái đầu mày đấy.   

Gã thanh niên đánh giá Giang Khương xong, cười lạnh một tiếng, lại tiếp tục đá ra.   

Thấy đối phương không nói đạo lý như vậy, Giang Khương cau mày. Với tính tình của hắn, nếu không phải cố kỵ sẽ mang lại phiền toái cho lão Chu, hắn đã sớm ra tay rồi. Ai ngờ tiểu tử này thật đúng là không chịu bỏ qua.   

Lão Chu thấy Giang Khương cau mày, vội vàng kéo Giang Khương, gấp giọng nói:   

- Giang công tử, đừng mà, đừng động đến cậu ta.   

Giang Khương thầm than trong lòng. Hắn làm sao mà không biết đối phương có lai lịch không nhỏ. Nhưng chẳng lẽ để đối phương đánh cho hả giận sao?   

Điều này có thể không? Đương nhiên là không rồi.   

Trong lúc Giang Khương đang suy nghĩ biện pháp giải quyết, thậm chí có nên thử phương pháp Mê hoặc hay không, lúc này một giọng nói truyền đến.   

- Giang Khương.   

- A!   

Giang Khương sửng sốt. Ai gọi mình vậy? Có quen với mình sao? Chẳng lẽ danh tiếng của hắn không những uy chấn ở Sở Nam mà còn lan truyền đến tận Bắc Kinh?   

Giang Khương nhìn đông nhìn tây, liền nhìn thấy cửa xe đối diện đột nhiên mở ra, một bóng dáng quen thuộc bước xuống.   

- Tên đại lừa gạt này, anh thật đúng là có dũng khí đến Bắc Kinh?   

Mặc dù giọng nói tràn đầy trào phúng nhưng lại xen lẫn hưng phấn, khiến cho người Giang Khương run lên.   

- Là cô?   

Nhớ đến hôm đó, cô gái này gọi cho hắn, uy hiếp hắn không được đến Bắc Kinh. Giang Khương liền cảm thấy căng thẳng, dường như cô gái này không dễ chọc. Đây chính là địa bàn của người ta mà.   

- Chị, chị quen với hắn?   

Gã thanh niên đang hung hăng chuẩn bị vung quyền đánh Giang Khương nghe được giọng nói đó, không khỏi sửng sốt nhìn Giang Khương, sau đó nhìn cô gái đang bước đến, ngạc nhiên hỏi.   

- Chị? Tên tiểu tử này là em trai cô à?   

Giang Khương đang rối rắm đột nhiên cảm thấy mừng như điên. Hắn tình nguyện đối phó với cô gái này thay vì là gã thanh niên đó. Dù sao cô gái này cũng ngủ nhà hắn một đêm, tiền cũng chưa trả, dù sao cũng dễ đối phó hơn tên kia rất nhiều.   

Người nào đó cố tình nặn ra một nụ cười mê người: