Quay đầu nhìn tên tiểu tử vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt tràn ngập trào phúng khiến người ta phải oán hận kia, Trương Dương giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nghe hắn xảo ngôn, Trương Dương hừ lạnh trong lòng, ngẩng đầu nhìn người bệnh trên đài, do dự một chút rồi nói:
- Người nào cũng biết sư phụ tôi chuyên về Nội khoa, tôi không thể hiểu biết nhiều về Cốt khoa, chẳng lẽ cậu có thể?
- Đúng, chẳng lẽ cậu có thể?
Nhìn biểu hiện ghê tởm đến cực kỳ của tên tiểu tử đó, Trương Nguyệt Chánh rốt cuộc nhịn không được quát to lên. Ông kiên quyết sẽ không để Giang Khương có đường lui. Ông không tin Hồ Khánh Nguyên cả đời không học qua Cốt khoa, đồ đệ của ông ta có thể vô sự tự thông.
Thấy Trương Nguyệt Chánh cũng đứng lên, tất cả đều biết lúc này Trương Nguyệt Chánh đã không nhịn được nữa. Nhưng mọi người cũng biết, nếu đổi lại là mình đứng ở vị trí của Trương Nguyệt Chánh, sợ rằng cũng không nhịn được. Nếu lúc này không lấy lại được thể diện, sau này chỉ sợ không còn mặt mũi gặp người ta.
Thấy mọi người nhìn mình, gương mặt già nua của Trương Nguyệt Chánh có chút nóng lên. Đồ đệ của mình đối kháng với người cùng thế hệ, là sư phụ mà lại nhảy ra, đúng thật là có chút cảm giác lớn ăn hiếp nhỏ.
Nhưng Trương lão cũng bất chấp. Hai thầy trò cùng đánh, nếu đánh không lại, sau này không cần lăn lộn nữa, lập tức nhìn chằm chằm Giang Khương, muốn dùng khí thế áp đảo hắn.
Cảm nhận được khí thế của hai thầy trò, Giang Khương vẫn mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, nhìn Trương Nguyệt Chánh rồi lại nhìn Trương Dương, thở dài:
- Trương Dương, tôi nói nếu anh có thể làm cho các đốt xương trở lại vị trí cũ, tôi sẽ không giành vị trí thứ nhất với anh nữa, như thế nào?
- Tôi chỉ có thể nói một câu, nếu anh làm được, anh thắng.
Giang Khương bước đến trước đài, nhìn hai thầy trò đang trừng mắt với hắn, lãnh đạm nói.
- Cậu…cậu đang làm bộ.
Trương Dương ngẩng đầu nhìn người bệnh trên đài, trong lòng trầm xuống, sau đó nói.
- Anh không thể làm được, đúng không?
Giang Khương bước lên đài, vừa đi vừa nói:
- Mặc dù anh viết thủ pháp rất rõ ràng, nhưng anh vẫn không thể áp dụng nó vào thực tế.
- Là một bác sĩ, anh chỉ có thể nói mà không thể làm, cũng chỉ là lý thuyết suông mà thôi.
Nói đến đây, Giang Khương quay đầu lại, nhìn Trương Dương đang nổi giận, sau đó nhìn tất cả những người còn lại:
- Bác sĩ kiêng kỵ nhất chính là cái gì? Bác sĩ chỉ biết lý thuyết suông chỉ sợ còn đáng sợ hơn một số lang băm rất nhiều.
- Cậu…
Trương Dương đỏ mặt, còn chưa nói hết câu thì đã bị Giang Khương cắt ngang:
- Nếu lang băm không trị hết bệnh, không người nào dám tin tưởng họ. Ít nhất người mà họ làm hại cũng không nhiều. Nhưng anh chỉ biết nói, hơn nữa nói rất hay, khiến cho người bệnh cực kỳ tin tưởng anh. Tuy nhiên anh lại không có năng lực trị liệu thật sự, ngược lại càng khiến cho người bệnh phải chịu thương tổn hơn nữa.
- Cậu…cậu cũng chuyên về Nội khoa, chẳng lẽ cậu có thể?
Bị Giang Khương đả kích, Trương Dương phẫn nộ kêu lên.
Nghe xong, Giang Khương liền quay sang nhìn người bệnh, rồi lại quay đầu nhìn Trương Dương đang đỏ mặt dưới đài, còn có vẻ mặt âm trầm của Trương Nguyệt Chánh, cũng không lên tiếng, chỉ mỉm cười nhìn người bệnh.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tay Giang Khương nâng cánh tay vẫn buông thỏng của người bệnh lên.
Nhìn thấy động tác của Giang Khương, vị y sư bên cạnh biết Giang Khương định làm gì, ánh mắt hiện lên sự lo lắng:
- Bác sĩ Giang, chỉnh hình cho người bệnh này khá phức tạp.
Giang Khương mỉm cười, ra hiệu vị y sư cứ yên tâm, sau đó tay trái của hắn khẽ nắm lấy bàn tay phải của người bệnh, tay phải nhẹ nhàng nắm lấy cái đốt ngón tay, nhẹ nhàng đẩy, sau đó lại kéo.
Vị y sư bên cạnh chỉ nghe cạch cạch hai tiếng, gương mặt cực kỳ kinh hãi, thất thanh:
- Điều này sao có thể?
- Tiểu La, như thế nào?
Cách đó không xa, vị lão giáo sư nghe được giọng nói kinh ngạc của vị y sư kia, không khỏi nhướng mày, bước đến trầm giọng hỏi:
- Chuyện gì vậy?
- Giáo sư Phùng, cậu ấy chỉ dùng sức một chút đã khiến cho hai vị trí trật xương của người này trở lại như cũ.
La y sư kinh hãi nói với giáo sư Phùng.
- Cái gì? Chỉnh hình thành công? Chỉ dùng một chút sức?
Nghe xong, sắc mặt giáo sư Phùng cũng không khỏi biến đổi, ánh mắt nhìn Giang Khương tràn đầy vẻ khó tin.
- Thành công? Chỉ dùng một chút sức?
Tất cả mọi người dưới đài đều nghe được tiếng kêu của giáo sư Phùng, không khỏi sửng sốt, đặc biệt là các lão y sư Cốt khoa.
Bọn họ đều biết được tình huống của người bệnh như thế nào, chính là bị trật khớp vai kéo xuống dưới, ảnh hưởng đến các đốt ngón tay. Khi tiến hành chỉnh hình, vừa phải tiến hành chỉnh các đốt ngón tay, lại phải chỉnh lại khớp vai. Ngoại trừ Dương lão gia ở Đông Bắc và Lạt Ma ở Tây Nam thì chưa từng nghe qua có người nào có được thủ pháp kỳ diệu như vậy.
Nhưng vừa rồi mọi người đều đã được chứng kiến.
Lập tức có một lão y sư đức cao vọng trọng run rẩy kêu lên:
- Lão Phùng, thật hay giả vậy? Hai loại trật khớp đó đều đã được chỉnh hình lại?
- Đúng vậy, lão Phùng, không thể nào? Anh xem xem, làm sao có thể?
Một vị lão y sư cao giọng kinh nghi.
- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào? Làm sao có thể chỉnh hình được hai loại trật khớp đó chứ? Tiểu La, cậu nhất định nhìn lầm rồi. Cậu bảo người bệnh nhấc tay lên đi.
Có người không tin, nói.
Những lão y sư thuộc Cốt khoa đều cùng nghi vấn, còn lão y sư thuộc Nội khoa thì vẻ mặt mơ hồ. Cái gì mà trật khớp vai đi xuống, ảnh hưởng đến các đốt ngón tay? Bọn họ chỉ biết là, dường như không chuyện gì có thể làm khó được bác sĩ Tiểu Giang trên đài.
Hồ lão đã đứng lên, hai mắt sáng bừng nhìn lên đài. Ông tin tưởng Giang Khương, nhưng sự việc trước mặt tựa hồ có chút vượt qua sự tưởng tượng của ông.
Về phần thầy trò Trương Nguyệt Chánh, lúc này không ai chú ý đến, chỉ thấy sắc mặt Trương Dương trắng bệch, đứng tại chỗ lung lay như sắp ngã. Còn Trương Nguyệt Chánh thì mặt xám như tro.
Vừa rồi bọn họ còn có chút tự tin, nhưng lần này, niềm tin của bọn họ đã hoàn toàn tiêu tan, hơn nữa còn bị đả kích hoàn toàn.
Tình huống bây giờ không phải Giang Khương đã chỉnh hình lại được khớp xương cho người bệnh mà là tiểu tử này đã làm ra chuyện khiến cho tất cả các bác sĩ phải giật mình. Bây giờ hai thầy trò bọn họ lấy cái gì để tranh vị trí đầu tiên? Còn mặt mũi nữa chứ? Mất hết rồi.
- Nào, anh giơ tay lên, giơ tay lên đi.
Lúc này giáo sư Phùng cũng có chút kích động. Ông rất coi trọng La y sư, biết Tiểu La bình thường làm việc rất cẩn thận, không phải là người kêu loạn. Nhưng việc này vẫn khiến cho ông khó có thể tin.
Nghe giáo sư Phùng nói, người bệnh vội vàng giơ cánh tay phải của mình lên, sau đó khom người, động tác vô cùng lưu loát.
Theo động tác của người bệnh, không khí đột nhiên yên tĩnh. Mấy vị lão y sư Cốt khoa tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, vẻ mặt khó tin. Còn các lão y sư Nội khoa cũng tương tự.
- Ai cha, lão Ngô, tại sao anh lại đánh tôi vậy?
- Hồ Khánh Nguyên, lão gia hỏa này, ông học Cốt khoa từ lúc nào vậy? Chẳng lẽ anh định đoạt chén cơm của chúng tôi sao?
Ngô lão y sư vểnh râu, trừng mắt đấm vào Hồ lão một cái.
- Khốn kiếp, lão già kia, ông dám đánh tôi? Tôi cũng đâu dạy nó môn này đâu. Nó là cháu của Thanh Nguyên huynh huyện Lưu Hà, Cốt khoa là chẳng liên quan đến tôi.
Hồ lão bị đánh một quyền, mặc dù trong lòng vô cùng thoải mái, nhưng nhìn ông bạn già mấy chục năm đang trừng râu mép với mình, vội vàng đứng tấn, biểu hiện muốn chống lại.
- Lão già này, mặc kệ thế nào, bây giờ thì ông đắc ý rồi. Một người chuyên về Nội khoa như ông lại dạy được một đệ tử Cốt khoa, tôi đánh ông còn chưa hả giận, ông còn muốn phản kháng?
Ngô lão y sư trừng mắt, kêu lên một tiếng, chuẩn bị đánh nữa.
Nhưng Ngô lão còn chưa ra tay, mấy lão y sư bên cạnh đã huy quyền, vẻ mặt vừa ghen ghét vừa hâm mộ. Một lão y sư dáng người cao lớn kêu to:
- Đúng vậy, họ Hồ ông còn muốn phản kháng? Nếu không, ông đem đồ đệ của mình tặng cho tôi đi, ông đánh tôi, tôi tuyệt đối không hoàn thủ.
Bạn học Giang Khương đứng trên đài trợn mắt há mồm nhìn mọi người quần ẩu sư phụ bên dưới, miệng mở to không khép lại được, trong lòng có một nghi vấn. Những lão y sư này người nào cũng già, đi còn run rẩy, tại sao lại còn có tinh thần đánh nhau như thế?
Nhìn sư phụ miễn cưỡng đánh lại được vài cái rồi ôm đầu trốn như chuột, Giang Khương bó tay, không biết hắn có nên lao xuống hỗ trợ hay không?
Giáo sư Phùng nhìn Giang Khương đang trợn mắt há mồm, liền nắm lấy tay của hắn, cười nói:
- Đừng quan tâm nữa. Lúc này nếu lão Hồ không bị đánh một trận, sợ là không qua được đâu. Bây giờ mà cậu xuống, sẽ bị ăn vạ ngay.
- Vâng.
Sắc mặt Giang Khương cứng đờ, thầm nghĩ:
- Gia sợ sao? Sợ những lão già này sao? Một tay của gia có thể hạ hết toàn bộ đấy.