2h chiều, cuộc thi chính thức bắt đầu.
Dựa theo quy tắc trước đó, buổi chiều sẽ thi viết trước. Ai lọt vào top 10 mới có cơ hội tiến vào vòng thi thứ hai.
Nơi diễn ra cuộc thi viết là phòng hội nghị bệnh viện số 1 trực thuộc đại học Y Dược. Ngoại trừ thành viên ban giám khảo, các lão y sư khác thì ngồi ở một gian phòng nhỏ bên cạnh.
Đãi ngộ của các lão y sư cũng không tệ. Bệnh viện cố ý điều những y tá có phong cách đứng đắn đến bê trà rót nước, để các lão y sư ngồi phòng máy lạnh, uống Bích Loa Xuân tốt nhất, sảng khoái thả rắm, thoải mái vô cùng.
Đương nhiên, tuy nói hoàn cảnh không tệ, y tá không tệ, nhưng trong số các lão y sư cũng không phải ai cũng thoải mái. Ví dụ như Trương Nguyệt Chánh Trương lão sư. Sắc mặt của ông đã không tốt từ cuộc họp buổi sáng rồi.
Đặc biệt là khi ngồi trong phòng nghỉ ngơi, nghe những người khác khoác lác, sắc mặt của ông lại càng thêm trầm xuống.
Nhưng Trương Nguyệt Chánh lại không có thể diện để khoe khoang vào lúc này. Dù sao, trong cái vòng tròn này, chuyện ông và đồ đệ bị mất hết mặt mũi đều đã bị lan truyền trong khắp giới. Một truyền mười, mười truyền trăm, những người ngồi ở đây không ai không biết.
Cho nên, sắc mặt lão đồng chí Trương Nguyệt Chánh mới âm trầm, ngồi một góc uống nước, không nói chuyện nhiều với ai, tùy ý cho đám bạn già kia khoác lác lên tận trời.
Những lão đồng chí bên cạnh thấy biểu hiện của Trương Nguyệt Chánh, hiển nhiên cũng biết lão gia hỏa này không còn thể diện, cũng không có hứng thú nói chuyện phiếm với ông, khiến cho Trương lão đồng chí cảm thấy thư thả hơn vài phần.
Chỉ là nghe được tiếng bàn tán xung quanh, mặc dù biết rằng không phải nói đến sự việc kia, nhưng Trương Nguyệt Chánh vẫn nghe ra được một cái tên rất chói tai, trong lòng vô cùng căm tức. Sống mấy chục năm trên đời, hôm nay mới hiểu được cái cảm giác ngồi trên bàn chông là gì.
- Đám lão già kia, hôm nay đồ đệ của tôi sẽ cho các người thấy. Đến lúc đó các người sẽ biết năng lực của Trương Nguyệt Chánh tôi.
Trương lão tức giận nghĩ thầm.
Tại phòng hội nghị bên cạnh, những tinh hoa ưu tú nhất của thế hệ trung y trẻ đều đang cầm bút, khẩn trương viết xuống.
Cuộc thi này không chỉ được các lão y sư cực kỳ coi trọng, mà nhóm các bác sĩ trẻ cũng rất coi trọng. Dù sao, phần thưởng mà sở Y tế đưa ra cũng không nhỏ.
Sáu người đạt được vị trí cao nhất đều có tiền thưởng và giấy chứng nhận, trong đó ba vị trí đầu tiên, ngoại trừ tiền thưởng và giấy chứng nhận thì cả ba đều có tư cách làm việc tại một bệnh viện có khoa trung y trực thuộc tỉnh.
Ba người này sẽ vào làm việc tại bệnh viện số 1, bệnh viện số 2 trực thuộc đại học Y dược và viện Trung y tỉnh Sở Nam.
Tiền thưởng thì không cần bàn cãi, nhưng ba danh ngạch này thì cực kỳ mê người. Nên biết rằng, sinh viên tốt nghiệp khoa trung y tìm việc rất khó. Muốn làm tại các bệnh viện lại càng không dễ.
Mà các bác sĩ trẻ hoặc người vẫn còn đang học nghề, muốn tìm việc tại các bệnh viện lại càng thêm khó khăn. Nếu có cũng chỉ là các bệnh viện bình thường cấp huyện mà thôi.
Nhưng lần này sở Y tế đưa ra ba danh ngạch, lại là bệnh viện cấp tỉnh, người bình thường nếu không có quan hệ với lãnh đạo, muốn vào cũng đừng nghĩ.
Một khi được nhận vào làm, cả đời sẽ được bảo đảm. Một năm cũng kiếm được mấy chục vạn. Theo thời gian kinh nghiệm tăng lên, được thăng lên một chức vụ nho nhỏ nào đó, một năm bảy tám chục vạn tiền lương cũng không phải nói chơi.
Đây quả thật là một sự khác biệt một trời một vực với những phòng khám hoặc bệnh viện nhỏ.
Cho nên, khi nhận được tin tức này, tất cả đều liều chết mà thể hiện. Hơn năm chục người đoạt lấy ba danh ngạch, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, nhưng chung quy vẫn còn tốt hơn những kỳ thi công chức, hơn một ngàn người mà chỉ có mấy danh ngạch.
Đối với phần thưởng như vậy, Giang Khương lại không để tâm. Vốn sau khi Hồ lão nhận được thông báo của sở Y tế, liền vui đến cười suốt cả ngày. Với bản lãnh của đồ đệ của mình, muốn lấy được một trong ba danh ngạch đó, hẳn là dễ như trở bàn tay.
Tuy nói có chút không nỡ, nhưng Giang Khương có thể làm việc tại bệnh viện tỉnh, tiền đồ sẽ vô cùng tốt, chung quy vẫn còn hơn đi theo ông làm ở phòng khám.
Nhưng Giang Khương lại không quá nhiệt tình, ngược lại nghe nói giải nhất sẽ có ba vạn tiền thưởng, hai mắt lại sáng lên.
Hồ lão nhìn biểu hiện của tiểu đồ đệ, ban đầu cho rằng là vì danh ngạch mà hưng phấn. Ai ngờ câu nói tiếp theo của hắn thiếu chút nữa làm cho ông tức đến hộc máu.
- Sư phụ, giải nhất thật có ba vạn tiền thưởng sao?
Nhìn ánh mắt tham tiền của tiểu đồ đệ, gương mặt già nua của Hồ lão liền co quắp, hồi lâu vẫn không nói nên lời, giận rèn sắt không thành thép:
- Danh ngạch bệnh viện trung y số 1 tỉnh chẳng lẽ không tốt hơn ba vạn sao?
- Chẳng lẽ không thể so được?
Giang Khương thấp giọng nói.
Lời vừa nói ra, đừng nói là Hồ lão, ngay cả Trương Nhạc bên cạnh cũng hận không lấy cái ghế gõ vào đầu tên tiểu tử này một cái, sau đó chà đạp hắn nghìn vạn lần, đánh cho hắn khóc cha gọi mẹ mới được.
- Con...con...con...
Hồ lão tức giận đến tay phát run, sau đó hít một hơi thật sâu, tức giận nói:
- Nếu trình độ trung y của Trương Nhạc cao hơn con, ta như thế nào cũng sẽ để cho Trương Nhạc đi.
Trương Nhạc bên cạnh cũng tức giận chỉ vào Giang Khương:
- Danh ngạch của bệnh viện số 1, biết bao nhiêu người cầu mà không được. Đừng nói ba vạn, ba mươi vạn cũng không đổi được.
Nói đến đây, Trương Nhạc nhìn Hồ lão nói:
- Sư phụ, khi nào thì cuộc thi diễn ra? Có thể mang hai người đi không? Con sẽ về nhà đọc sách, cho dù không ăn không ngủ cũng phải học.
Nhìn hai đồ đệ, một người năng lực không đủ nhưng trong lòng lại rất chờ mong. Còn một người thì có năng lực, nhưng lại không quan tâm đến tiền đồ. Hồ lão không thể không thở dài, quay sang nói với Trương Nhạc:
- Con đừng suy nghĩ nữa. Ba ngày nữa sẽ bắt đầu rồi. Bây giờ con hãy cố gắng mà học đi. Ba năm sau, con sẽ có cơ hội tranh tài.
- Ba ngày nữa?
Trương Nhạc cảm thấy choáng váng. Nếu là ba tháng, y sẽ liều chết mà học, sau đó đi thi thử vận may. Nhưng chỉ có ba ngày, muốn nghĩ cũng đừng hòng nghĩ. Muốn tranh tài với đám người học chuyên nghiệp, tỷ lệ rớt sợ là cao nhất.
Rốt cuộc, Hồ lão phải hung hăng giải thích cho Giang Khương những lợi ích của việc làm trong bệnh viện tỉnh, lúc này Giang Khương mới gật đầu:
- Dạ.
Nhưng nhìn bộ dạng không cho là đúng của Giang Khương, Hồ lão chỉ đành thở dài, âm thầm cầu may:
- Thôi kệ, dù sao cũng còn có ba vạn hấp dẫn nó. Nếu không, đối với tên đồ đệ không đáng tin cậy này, thật khiến người ta phải lo lắng.
Lúc này, Giang Khương đang ngồi trong phòng thi, một chút khẩn trương cũng không có, hoàn toàn không nhớ đến lời sư phụ dặn dò, nhất định phải làm bài cho tốt, ngàn vạn lần không được rớt.
Cầm bài thi, ngửi được mùi mực quen thuộc, quay đầu nhìn những người đang cúi đầu vung bút xung quanh, hắn liền ngẩn cả người.
Hắn vẫn nhớ rất kỹ cảnh tượng này. Nó đã diễn ra từ rất lâu, trong lòng âm thầm cười khổ. Nghĩ không ra, sau mấy năm, hắn lại giống như những sinh viên trước kia, ngồi đây cầm bút đi thi.
Một lát sau mới khôi phục tinh thần, khẽ thở dài, nhìn những bác sĩ trẻ xung quanh đang cặm cụi làm bài thi, chỉ có hắn là ngồi một chỗ, hết nhìn đông rồi đến nhìn tây, ngay cả hai vị giám khảo cũng phải chú ý đến hắn, lúc này hắn mới vội vàng cầm bút làm bài.
Rất nhanh đánh giá bài thi một lần từ đầu đến cuối, đọc nội dung trong đó, Giang Khương không khỏi cau mày.
Nội dung trên đề thi không tính là nhiều nhưng tuyệt đối cũng không ít. Liếc mắt một cái, Giang Khương đã âm thầm cảm thấy sợ hãi. Đề tài hoàn toàn không phải là trung y cơ sở, phần lớn đều là biện chứng về những căn bệnh đặc biệt hoặc hiếm thấy.
Những nội dung được tính là cơ sở cũng chỉ là Linh Xu, Tố Vấn, thậm chí là Thiên Kim Dực Phương, Ngoại Thai Bí Yếu...
Mấy nội dung này, nói khó thì cũng không khó, nhưng nếu nền tảng trung y không chắc, tri thức không rộng, chưa chắc có thể biện chứng được. Mặc dù có rất nhiều người lý luận trung y tương đối rõ ràng, nhưng không có mấy ai nghiên cứu trung y cổ đại.
Sau khi xem qua, Giang Khương không khỏi có chút choáng váng. Biện chứng những căn bệnh trung y đặc biệt, đối với hắn mà nói, hiển nhiên không phải là chuyện khó. Dù sao, gần đây hắn đi theo tổ sư gia học được khá nhiều, xem như cũng am hiểu. Nếu như những thứ này cũng không biết, vậy thì về nhà nằm ngủ thì tốt hơn.
Hơn nữa, trải qua hai tháng thực hành, khi ra đơn thuốc, mặc dù có chút chênh lệch với các lão y sư, nhưng hẳn là không quá lớn.
Nhưng đọc đến Linh Xu, Tố Vấn, hắn lại có chút hoa mắt. Đối với Hoàng Đế Nội Kinh, không phải là hắn chưa từng đọc qua khi còn bé, nhưng chỉ xem được vài trang đầu rồi quăng đi.