Tuy nói Tỉnh trưởng La bài danh thứ ba ở Sở Nam, Phó tỉnh trưởng thứ tư, nhưng người có thể khiến cho ông ta phải nịnh nọt tuyệt đối là nhân vật có thể quyết định tiền đồ của ông ta.
Giang Khương không cần đoán cũng biết nhân vật như vậy là tồn tại ở đâu, và có năng lượng như thế nào.
Nghĩ đến đây, Giang Khương nhẹ nhàng thở hắt ra. Hắn nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này. Có lẽ đây chính là bước đầu tiên trên con đường báo thù của hắn.
Buổi tối, sau khi tắm xong, Giang Khương cầm một miếng Sơn Tham lâu năm, thuận miệng cắn một miếng, sau đó nhẹ nhàng hớp một hớp nước rồi nằm lên giường.
- Phát hiện năng lực sinh vật đặc biệt, bắt đầu hấp thu.
Không bao lâu sau, một tin tức hiện lên.
- Chủ thể tiến vào hôn mê, phân tích năng lượng dị chủng tinh thần bắt đầu. Bộ phân tích kinh nghiệm khởi động.
Sau khi tin tức này hiện lên, trước mắt Giang Khương tối sầm lại, sau đó tiến vào giấc ngủ sâu.
Mơ mơ màng màng, tầm mắt liền sáng lên. Căn phòng khám quen thuộc đã xuất hiện. Tổ sư gia rốt cuộc đã ngưng luyện Ngũ Cầm Hí, bắt đầu ngồi trước mặt xem bệnh cho một người.
Đối với cảnh tượng như vậy, Giang Khương đã có kinh nghiệm. Chỉ là khi đó hắn chỉ có thể nhìn tổ sư gia xem bệnh cho người ta, cảm nhận được tất cả nhưng vẫn không rõ hàm nghĩa và thuốc mà tổ sư gia sử dụng.
Lúc này, hắn có thể cảm nhận được, khi tổ sư gia chẩn bệnh, bất cứ có phát hiện gì, đều có lời giải thích tại sao lại sử dụng loại thuốc đó.
Giang Khương nhìn hết thảy, sau đó bị động tiếp nhận kinh nghiệm và tri thức chữa bệnh của tổ sư gia.
Lúc này, hình xăm trên vai trái hắn vẫn lóe lên. Khí lưu trong cơ thể cũng không vì Tổ sư gia ngừng luyện Ngũ Cầm Hí mà dừng lại.
Khí lưu nồng nặc vẫn vận hành trong huyệt Khí Hải. Khắp nơi trong cơ thể tràn ngập hơi thở ấm áp. Sau đó tập trung tại một huyệt vị gần nhất, cuối cùng tạo thành một luồng khí lưu nho nhỏ chảy vào trong kinh mạch.
Khi đoàn khí lưu từ huyệt Khí Hải bắt đầu vận hành theo hai mạch Nhâm Đốc, bên ngoài cơ thể Giang Khương bắt đầu tản ra khí tức màu xanh nhạt, chậm rãi rót vào từng tế bào, xương cốt, da thịt, sau đó dung nhập vào trong huyệt vị Giang Khương, dần dần hòa hợp với khí tức ấm áp bên trong kinh mạch, khiến cho tốc độ vận hành khí lưu trong hai mạch Nhâm Đốc càng lúc càng nhanh.
Thời gian từng phút một trôi qua, khí lưu vận hành trong cơ thể Giang Khương càng lúc càng nhanh hơn. Khí tức màu xanh bên ngoài cơ thể phát ra cũng không kém, nhưng lại bị cơ thể Giang Khương hút hết vào.
Không biết trải qua bao lâu, một tin tức hiện ra trong đầu Giang Khương.
- Năng lượng Cửu Vĩ tầng một đã đầy đủ. Cửu Vĩ hồi phục, bắt đầu hiện hình.
Từ lúc tin tức này phát ra, hình xăm trên cánh tay Giang Khương phát ra một đạo quang mang. Con mèo nhỏ đáng yêu lẳng lặng cuộn mình, sau đó duỗi người ra.
Đó là một con tiểu hồ ly màu đỏ. Nó chậm rãi duỗi thắt lưng, sau đó ngửa đầu ngáp một cái, cái đuôi chậm rãi dựng thẳng lên. Hai mắt sáng như bảo thạch dần dần mở ra.
Khi cặp mắt được mở ra, từ trong ánh mắt toát ra một luồng ánh sáng màu hồng lờ mờ, sau đó tản ra toàn thân.
Luồng ánh sáng này chậm rãi từ cánh tay trái tràn xuống chân trái, sau đó lại hướng lên trên.
Cứ như vậy mà lan tràn hết toàn thân Giang Khương, cuối cùng là đến đầu.
- Hiện hình hoàn thành. Giao cho chủ thể thiên phú đầu tiên. Đầu độc.
Sau khi tin tức này hiện lên, ánh sáng màu hồng đang tràn ngập toàn thân Giang Khương đột nhiên biến mất.
Con tiểu hồ ly màu đỏ như máu trên vai trái Giang Khương bắt đầu cuộn mình lại, hai mắt nhắm chặt. Lúc này một tin tức hiện lên.
- Cửu vĩ tầng hai kích hoạt. Năng lượng tích trữ của Cửu Vĩ tầng hai bằng 0.
Phía đuôi hình xăm con hồ ly dường như có cái gì đó hiện lên, giống như đầu đuôi xòe to, chỉ là nhìn không rõ mà thôi.
6h sáng, Giang Khương nhẹ nhàng mở mắt, quay đầu nhìn chung quanh, cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, nhưng cái gì cũng không nhớ được.
Mang theo chút nghi hoặc, Giang Khương thở hắt ra, sau đó rời giường đi đánh răng rửa mặt.
Phù phù. Giang Khương vừa luyện Ngũ Cầm Hí, vừa cảm nhận được sự sảng khoái trong cơ thể, lúc này cũng dần dần sáng tỏ một việc.
Xem ra, Ngũ Cầm Hí mà tổ thượng lưu truyền cho đến nay mà không truyền Ngũ Cầm Vận Khí Pháp không phải là không có nguyên nhân.
Bởi vì nếu người nào chưa được hỗ trợ tiến hành dẫn đạo, cấu thành một trụ cột năng lượng tuần hoàn, căn bản không có biện pháp tu luyện.
Bởi vì nó không nói cho anh biết luyện khí như thế nào mà chỉ giúp anh hình thành một năng lượng tuần hoàn đặc biệt trong cơ thể của anh, sau đó thông qua hoàn cảnh chung quanh, hấp thu các loại năng lượng, từ đó giúp cho chủ thể cường hóa.
Nếu không có ai giúp anh hoàn thành lần dẫn đạo đầu tiên này, chỉ để anh tùy ý cảm thụ luồng khí lưu thì trên cơ bản sẽ rất khó khăn.
Cho nên, tổ thượng không có khả năng thông qua sách vở để tiến hành truyền thừa.
Đương nhiên, cũng có thể xảy ra một biến cố lớn nào đó, khiến cho Ngũ Hành Vận Khí Pháp không thể truyền thừa xuống, sau đó chỉ có thể thông qua sách vở truyền thừa lại y thuật và Ngũ Cầm Hí.
Sau khi luyện Ngũ Cầm Hí xong, lúc này Giang Khương mới chậm rãi dừng lại, cảm nhận được luồng khí ấm áp trong cơ thể, trong lòng cảm thấy vui sướng. Rốt cuộc hắn đã có được sự tuần hoàn đầy đủ. Chỉ cần hắn tiếp tục cố gắng, củng cố năng lượng tuần hoàn, đạt đến một trình độ nhất định, sau đó trở về giúp lão gia tử học lấy công pháp này.
Nếu lão gia tử có thể học được môn công pháp này, chỉ cần kiên trì luyện tập, cho dù không đạt được chỗ tốt nào, nhưng có thể kéo dài tuổi thọ mấy chục năm hẳn là không thành vấn đề.
Nghĩ đến đây, Giang Khương cảm thấy trong lòng vô cùng hạnh phúc, sau đó chậm rãi trở về phòng khám.
Ăn vài cái bánh bao xong, Giang Khương trở về phòng khám tắm rửa một cái, rồi xuống dưới mở cửa.
- Xin chào bác sĩ Giang.
- Chào buổi sáng, bác sĩ Giang.
Như thường lệ, đến sớm nhất lúc nào cũng là mấy cô y tá. Giang Khương mỉm cười chào hỏi, sau đó mặc áo khoác vào, chuẩn bị cho Hồ lão một bình trà, chờ tất cả mọi người đến, bắt đầu một ngày làm việc như bình thường.
Dường như người bệnh đến phòng khám Khánh Nguyên cũng đông hơn trước. Ba thầy trò vừa mới ngồi xuống chỗ của mình, người bệnh xếp hàng bên ngoài đã có hơn mười người, hơn nữa còn không ngừng có người tiến vào.
- Bắt đầu thôi.
Sau khi Hồ lão nhấp một ngụm trà, Giang Khương và Trương Nhạc bắt đầu gọi người bệnh vào.
Những người bệnh đầu tiên đa phần là đến tái khám. Cũng chỉ có những người bệnh đến tái khám mới biết phòng khám Khánh Nguyên rất đông bệnh nhân, vì vậy mới đến sớm xếp hàng, tránh phải đợi lâu.
Sau khi khám xong cho hai người bệnh, lúc này mới có người bệnh mới đến.
Tốc độ khám bệnh của Giang Khương vẫn cực nhanh, đương nhiên hắn đã cố ý hạn chế tốc độ của mình, không để quá nhanh, mỗi người khoảng ba bốn phút, không quá nhanh cũng không quá chậm, để người bệnh không cảm thấy quá mức quái dị.
Nhưng tốc độ này của hắn vẫn nhanh hơn Trương Nhạc.
Giang Khương khám ba bốn người, Trương Nhạc bên kia mới đến người bệnh thứ hai.
- Thật mà! Anh phải tin tưởng tôi. Ruột của anh có vấn đề, lại còn phải đo điện tim một lần. Nếu cứ để như vậy, tình hình sẽ càng ngày càng xấu hơn. Dạ dày của anh vì thế mà mới bị đau.
Giang Khương đang cầm trong tay đơn thuốc đưa đến chỗ Hồ lão ký tên, chợt nghe được giọng nói có chút bất đắc dĩ của Trương Nhạc vang lên.
- Tôi bị đau dạ dày, tại sao lại liên quan đến tim? Anh có biết khám bệnh hay không?
Một giọng nói tức giận vang lên:
- Tôi đã bị đau dạ dày từ lâu, uống thuốc dạ dày sẽ khỏi. Như vậy không bị đau dạ dày thì là cái gì? Hơn nữa tôi mới ba mươi, sức khỏe còn tốt. Anh không biết xem bệnh thì đừng nói lung tung.
Giang Khương đưa mắt nhìn sang, liền nhìn thấy một người đàn ông đang trừng mắt với Trương Nhạc, gương mặt tràn đầy tức giận:
- Người khác nói phòng khám Khánh Nguyên khám bệnh rất giỏi, nên tôi mới đến đây. Sớm biết như vậy, tôi đến bệnh viện thì tốt hơn.
- Này này, Vương lão đệ, những lời tôi nói đều là sự thật. Anh tin tưởng tôi được không? Anh phải đo điện tim chỉ mới biết là có vấn đề hay không.
Trương Nhạc bị mắng, sắc mặt đỏ lên, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích cho bệnh nhân:
- Tình huống này của anh rất dễ bị nhầm với đau dạ dày, nhưng nó rất có khả năng là do tim có vấn đề.
- Mẹ kiếp, đồ thầy thuốc chó má.
Trương Nhạc còn chưa nói xong, người đàn ông đã ném một xấp giấy vào mặt Trương Nhạc.