Binh Vương Thần Bí

Chương 122




Trong lòng Viện trưởng Vương và Lý phu nhân như có lửa đốt, hận không thể xông vào phòng bệnh gọi Giang Khương dậy. Có điều bọn họ cũng không phải đợi thêm bao lâu nữa, thời gian từng phút từng phút trôi qua, chỉ khoảng mười lăm phút sau, mắt Giang Khương chậm rãi mở ra, sau đó hắn đứng dậy, bước đến bên giường, xem tình hình hiện tại của Trương Đồng. Giang Khương nhìn khuôn mặt hồng nhuận của Trương Đồng, sau đó hài lòng gật gật đầu.   

Hắn lại lấy ra bình thuốc trong bình giữ nhiệt kia ra, cười gọi Trương Đồng:   

- Trương Đồng… Uống thuốc nào…   

Nghe thấy lời của Giang Khương, mắt Trương Đồng cũng chậm rãi mở ra, có điều lúc này trong mắt cậu ta thần thái sáng láng, hoàn toàn khác với vẻ hơi thở mong manh vừa nãy. Dường như chỉ trong 20 phút ngắn ngủi, tinh thần của cậu ta đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường vậy. Chủ nhiệm Tôn và chủ nhiệm Từ ở bên cạnh nhìn mà vẻ mặt ngạc nhiên.   

- Đây tuyệt đối không phải là tác dụng của loại thuốc hưng phấn gì đó…   

Nhìn Giang Khương cẩn thận đổ một nửa số thuốc còn lại vào miệng Trương Đồng, Chủ nhiệm Tôn ở bên cạnh thấp giọng nói.   

Sắc mặt của Chủ nhiệm Từ cũng có chút quái dị, gật gật đầu nói:   

- Không biết đây là loại thuốc gì… Mà lại có công hiệu lớn như vậy, rốt cuộc là nguyên lý gì thế?   

Chủ nhiệm Tôn chậm rãi lắc đầu, sau đó nói:   

- Tôi cũng không rõ…   

Hai người đều tò mò nhìn chất lỏng màu nâu đỏ càng ngày càng ít trong tay Giang Khương, đều muốn biết chút nước thuốc này của Giang Khương rốt cuộc là thuốc gì. Thậm chí lúc này Chủ nhiệm Từ đang đỏ mắt nhìn chằm chằm vào cái bình thủy tinh nhỏ trong tay Giang Khương, đang âm thầm đánh chủ ý, về sau phải dặn dò y tá cất cái bình nhỏ này đi, mang đi kiểm nghiệm xem rốt cuộc là thứ gì.   

Chủ nhiệm Tôn ở bên cạnh cũng đang có ý định này, ông ta cũng nhìn chằm chằm vào cái bình trong tay Giang Khương, chỉ mong Giang Khương đừng cho Trương Đồng uống hết, ít nhiều cũng để lại một hai giọt…   

Ai ngờ Giang Khương lại không làm như bọn họ mong muốn, hắn đổ hết nước thuốc trong bình thuốc đó xong lại còn lắc lắc mấy cái. Hai vị chủ nhiệm buồn bực, vẻ mặt đen sì, đành trông mong nhìn lớp màu nâu đỏ nhàn nhạt trên thành bình, thầm nói: “Có một chút này không biết có kiểm nghiệm được không…”   

Khi hai người đều đang đôi mắt trông mong nhìn, hy vọng Giang Khương đừng tùy tiện vứt cái bình này vào thùng phế thải thì ai ngờ sau khi cầm chiếc bình nhìn nhìn, hắn lại bắt đầu nhìn xung quanh.   

Chủ nhiệm Tôn đang định hỏi Giang Khương đang tìm gì thì Giang Khương nhìn thấy một chiếc máy nước uống ở góc tường, mắt sáng lên, sau đó sải bước đi qua đó. Giang Khương dùng chiếc bình này lấy non nửa bình nước, trong lúc hai vị chủ nhiệm trợn mắt há hốc mồm, hắn lắc lắc chiếc bình, sau đó ngửa đầu “ực ực” uống hết.  

- Này này này…   

Chủ nhiệm Từ trợn mắt há hốc mồm nhìn Giang Khương, một hồi lâu cũng không nói nên lời.   

Chủ nhiệm Tôn cũng tràn ngập thất vọng, vẻ mặt quái dị nhìn Giang Khương một hồi lâu mới nói:   

- Thầy thuốc Giang… Thuốc này cậu cũng uống được à?   

- Đương nhiên… đại bổ…   

Cảm giác mùi thơm mát đó đi thẳng vào đầu, khiến tinh thần cả người phấn chấn. Vốn dĩ Giang Khương có chút buồn ngủ nhưng bây giờ đã hoàn toàn biến mất, hắn khẽ thở hắt ra, lắc đầu cười nói:   

- Lần này xuất hết cả vốn ra rồi… Chút thuốc này cũng mất hàng vạn, không thể lãng phí…   

- Hàng vạn? Chỉ chút thuốc đó? Đây là thuốc gì vậy?   

Chủ nhiệm Tôn chớp chớp mắt, không phải không có loại thuốc giá hàng vạn nhưng đa phần là chế phẩm sinh vật cực kỳ ít dùng, ông ta thật sự chưa bao giờ thấy chỉ hơn chục ml xi rô mà bán được hàng vạn. Có điều câu cuối cùng nghe có vẻ tùy ý nhưng thật ra là ông ta cố ý hỏi.   

Giang Khương cười cười, lắc đầu nói:   

- Cái này khó nói lắm… Dù sao thì Chủ nhiệm Tôn cũng đừng đánh chủ ý này, thuốc này tình trạng như Trương Đồng có thể uống, người khác đa phần uống vào là đều… không chết cũng mất nửa cái mạng…   

- Á…   

Giang Khương vừa nói xong lời này, hai vị chủ nhiệm đều choáng váng, nhìn Giang Khương không biết nói gì. Loại thuốc người bình thường còn không thể uống mà cậu còn dám cho người sắp không thở nổi này uống.   

Giang Khương cười hì hì ném bình thuốc vào thùng phế thải, sau đó lại xoay người nhìn dáng vẻ của Trương Đồng. Hắn thấy Trương Đồng tinh thần cực tốt nên quay đầu nói với Chủ nhiệm Tôn và Chủ nhiệm Từ:   

- Bây giờ có thể làm phẫu thuật rồi, mời hai vị chủ nhiệm nhanh chóng sắp xếp!   

Nghe thấy lời nói của Giang Khương, hai người liếc nhìn nhau một cái, lúc này Chủ nhiệm Từ lạnh giọng nói:   

- Thầy thuốc Giang, mặc dù bây giờ trạng thái tinh thần của bệnh nhân đã tốt lên nhưng cậu có thể chắc chắn chức năng đông máu của bệnh nhân đã khôi phục không?   

- Cho dù cậu muốn làm phẫu thuật thì cũng phải đợi kết quả lấy máu kiểm tra lại… Không thể tùy tiện cho bệnh nhân lên bàn phẫu thuật, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không ai gánh được đâu!   

Nghe thấy lời này của Chủ nhiệm Từ, Giang Khương nhàn nhạt nói:   

- Không cần phiền phức như vậy, nếu đợi kết quả xét nghiệm thì phải đến lúc nào, đợi khi có kết quả xét nghiệm của ông thì muộn rồi!   

- Không xét nghiệm thì cậu xác định bằng cách nào?   

Thấy Giang Khương không muốn lấy máu xét nghiệm, Chủ nhiệm Từ ở bên cạnh không khỏi cười lạnh một tiếng, tưởng Giang Khương cố ý từ chối.   

Đương nhiên đúng là Giang Khương cố ý từ chối, mặc dù Lão sơn sâm cộng thêm đường đỏ đúng là có hiệu quả rất mạnh trong việc tạo máu cầm máu nhưng nếu nói nhanh như vậy đã có thể giúp chức năng đông máu của Trương Đồng khôi phục đến mức thấp nhất thì Giang Khương cũng biết là không thể nào. Có điều hắn cũng có cách khác có thể khống chế loại chảy máu này, đương nhiên không thể nào đi kiểm nghiệm chức năng đông máu được.   

Giang Khương lập tức mỉm cười nói:   

- Đương nhiên tôi có biện pháp, biện pháp trực quan nhất mới là biện pháp thật sự nhất, vừa nhanh vừa ổn thỏa!   

Dứt lời, Giang Khương quay đầu nhìn về phía Trương Đồng, mỉm cười nói:   

- Trương Đồng… bây giờ tôi muốn chứng minh chức năng đông máu của em đã khôi phục cho hai vị chủ nhiệm xem, em nhắm mắt lại đừng sợ hãi!   

- Vâng… thầy Giang, em không sợ!   

Trương Đồng nhìn Giang Khương, trong mắt tràn đầy tín nhiệm, sau đó nhắm hai mắt lại.   

Giang Khương hài lòng cười cười, sau đó nói với y tá ở bên cạnh:   

- Xin hãy cho tôi vài cây bông sát trùng.   

Y tá liếc mắt nhìn Giang Khương một cái sau đó vội mang đến mấy cây.   

Giang Khương cầm trong tay, sau đó lấy ra hai cây, khẽ tiêu độc trên cổ Trương Đồng, sau đó lấy từ trong túi ra một ống kim bạc, thò tay lấy ra một chiếc kim bạc. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Chủ nhiệm Vương và Chủ nhiệm Từ, tay hắn run lên, cắm vào phần cổ bên trái của Trương Đồng.   

Nhìn Giang Khương lấy một chiếc kim bạc dài đến bảy tám cm cứ thế cắm vào cổ Trương Đồng, mà vị trí đó… Làm hai vị chủ nhiệm nhìn mà trong lòng một trận đổ mồ hôi. Nếu nơi đó cắm lệch một chút thì sẽ xảy ra vấn đề lớn, đặc biệt là Chủ nhiệm Tôn, lúc này ông ta thầm nói: “Nếu biết Giang Khương cắm sâu như vậy thì mình đã lập tức ngăn lại rồi…”   

Cắm xong chiếc ngân châm này, Giang Khương quay đầu lại, nhìn hai người xanh cả mặt, nhàn nhạt cười nói:   

- Được rồi… Bây giờ tôi biểu diễn cho hai vị chủ nhiệm xem sự thần kỳ của y học truyền thống của chúng ta…   

Dứt lời, Giang Khương giơ tay khẽ vén chăn trên người Trương Đồng, sau đó lại cẩn thận vén quần áo trên người cậu ta.   

Lúc này Chủ nhiệm Tôn mặc kệ động tác tiếp theo của Giang Khương, chỉ bước đến gần giường, căng thẳng nhìn Trương Đồng đang nhắm mắt hỏi:   

- Trương Đồng… cậu có chỗ nào không thoải mái không?   

Nghe thấy câu hỏi của Chủ nhiệm Tôn, Trương Đồng mở mắt cười nói:   

- Không, tôi rất ổn…   

- Oh…   

Thấy Trương Đồng không có biểu hiện gì kỳ lạ, Chủ nhiệm Tôn mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói:   

- Được rồi, không có việc gì nữa rồi!   

Sau khi nghe xong, Trương Đồng vội nhắm mắt lại, thầy Giang nói rồi, bảo cậu ta nhắm mắt lại.   

Nhìn hành động của Chủ nhiệm Tôn, Giang Khương cười cười nhưng không nói gì, chỉ tỏ ý với hai người:   

- Được rồi… Tôi biết hai vị rất khó tin tưởng lời nói của tôi, vậy bây giờ tôi sẽ biểu diễn cho hai vị thấy… Châm cứu mà Chủ nhiệm Từ từng nhắc đến đối với việc tôi có thể khống chế tình hình đông máu của bệnh nhân có thể…   

- Châm cứu?   

Nghe thấy lời nói của Giang Khương, sắc mặt Chủ nhiệm Từ cứng đờ. Ông ta thật không ngờ quan điểm lúc đầu mình dùng để phản bác Giang Khương lại bị hắn lấy ra.   

Nhưng dù thế nào đi nữa, lúc này lòng hiếu kỳ của hai người đều bị khơi gợi, đều đến trước giường bệnh, chuẩn bị nhìn Giang Khương biểu diễn mọi thứ như thế nào.  

Đối với việc châm cứu, hai vị chủ nhiệm đều có suy nghĩ như nhau, trong mắt họ lúc này tuyệt đối không thể.   

Về phần nước thuốc mà vừa nãy Giang Khương đút cho Trương Đồng rốt cuộc có tác dụng gì thì bọn họ cũng không rõ. Có điều nếu muốn nâng cao chức năng đông máu trong thời gian ngắn thì bọn họ cũng không tin, vậy nên bọn họ muốn xem xem rốt cuộc Giang Khương chứng minh như thế nào.   

Giang Khương nhìn hai vị chủ nhiệm vẻ mặt hồ nghi, cười cười sau đó lại lấy từ trong ống kim ra một con dao bạc nhỏ.   

Nhìn Giang Khương dùng bông sát trùng dưới người, khẽ quệt vào đường giữa bụng của Trương Đồng, sắc mặt hai người đều hơi thay đổi. Sau khi hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng Chủ nhiệm Tôn cũng nói:   

- Giang Khương… cậu định làm cái gì!   

Giang Khương khẽ nhún vai, sau đó nói:   

- Dù sao thì ở đây lát nữa cũng phải tạo một vết cắt, tôi tạo một vết cắt nhỏ trước, chứng minh với hai người chức năng đông máu bây giờ của Trương Đồng thế nào!   

- Cái gì?   

Lúc này sắc mặt của Chủ nhiệm Tôn và Chủ nhiệm Từ đều biến đổi, thật không ngờ Giang Khương lại làm như vậy.   

Đặc biệt là Chủ nhiệm Từ, sắc mặt ông ta khẽ biến, lạnh giọng ngăn cản nói:   

- Thầy thuốc Giang… Trong tình huống này không được phép như vậy. Nếu chức năng đông máu của bệnh nhân vẫn chưa khôi phục thì vết thương này sẽ làm bệnh nhân mất máu nghiêm trọng hơn, đến lúc đó cậu không chịu trách nhiệm nổi đâu! Hơn nữa bọn tôi cũng kiên quyết phản đối cậu tiến hành thí nghiệm không có bất cứ căn cứ nào này trên người bệnh nhân, đây là nguyên tắc của chúng tôi!   

- Một vết thương nhỏ mà thôi… Có thể chảy bao nhiêu máu chứ? Tôi nói rồi, bây giờ tôi đã cải thiện được chức năng đông máu của Trương Đồng, vết thương nhỏ này sẽ lập tức được cầm máu… Hơn nữa chuyện này liên quan đến sự sống chết của một thanh niên trẻ, chẳng lẽ các vị còn định kiên trì cái gọi là nguyên tắc để ngăn cản hy vọng cuối cùng sao?   

Thấy đến lúc này mà Chủ nhiệm Từ vẫn còn ôm cái nguyên tắc cứng nhắc đó ngăn cản mình, Giang Khương cũng không nhịn được nổi giận. Hắn quay đầu nhìn Chủ nhiệm Từ, tức giận nói:   

- Cậu ấy là đệ tử của tôi, tôi nhất định sẽ cứu cậu ấy. Có tôi ở đây, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu ấy chết. Lúc này đừng có nói gì đến nguyên tắc chết tiệt gì của các ông…